Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 511 : Màn đêm dày đặc (3)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Thông tin mà Trần Hiểu Khâu thông báo rõ ràng là tình huống tồi tệ nhất trước mắt.
Con Niên Thú chuẩn bị vào mùa sinh sản, mấy ngày tới nó sẽ giết người hàng loạt để dùng làm thức ăn, nhằm tích trữ năng lượng để sinh nở.
Tôi nhìn qua chỗ của Diệp Thanh, vị trí đó bây giờ đã trống huơ trống hoắc, không còn thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa.
Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ đành gọi điện thoại cho Cổ Mạch, so với bọn tôi thì họ là những người chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Nam Cung Diệu nghe máy, giọng điệu nhẹ nhàng chúc tôi năm mới vui vẻ, rồi mới hỏi tôi có chuyện gì.
“Niên… Niên Thú…” Tôi khá bối rối vì không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.
Nam Cung Diệu vừa nghe tôi cất lời đã “ồ” lên một tiếng, nói: “Nói vậy thì năm nay là mùa sinh sản của nó hả?”
Đầu óc tôi hơi bấn loạn, “Anh cũng biết ư?”
“Đúng vậy. Niên Thú cũng giống như thiên tai vậy.” Nam Cung Diệu đột nhiên nói, “Chuyện này không thể nào tránh khỏi.”
Tôi có xung động muốn chửi thề.
“Dù sao thì đến bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào để ngăn cản nó. Nếu như Diệp Thanh còn sống, có lẽ còn có thể…” Nam Cung Diệu ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ cậu đang ở trong phòng nghiên cứu sao?”
“Đúng. Anh nói nếu Diệp Thanh còn sống thì có thể tiêu diệt được con Niên Thú đó?” Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
“Theo như tôi được biết thì cậu ấy có biện pháp. Cậu ấy đợi mấy năm, cũng vì muốn chờ đến thời khắc nó vào mùa sinh sản hiện ra nguyên hình. Nhưng đáng tiếc …” Nam Cung Diệu thở dài.
Diệp Thanh không kịp chờ đến lúc nó vào mùa sinh sản thì đã trở thành ma mất rồi.
“Bây giờ anh ta như vậy thì không được sao?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Năng lực của Diệp Thanh chắc là vẫn còn, anh ta vẫn có thể nâng cao năng lực của tôi, còn có thể giết chết người sống, tiêu diệt ma quỷ, hình như còn lợi hại ghê gớm hơn cả lúc còn sống nữa.
“Đương nhiên là không được.” Nam Cung Diệu không giải thích gì mà chỉ trực tiếp phủ định loại khả năng ấy.
Tôi khá là bực bội. Nam Cung Diệu không chịu nói rõ ra, Diệp Thanh cũng “chuồn” rồi, e rằng chuyện này lại liên quan đến chuyện gì đó, khiến họ phải chọn cách che giấu tôi.
Tôi hít thở thật sâu, nhảy phắt khỏi mấy bậc thang cuối cùng, rồi lại gấp gáp mà xông xuống lầu một.
Nhà của Gã Béo cách thôn Sáu Công Nông không xa lắm, nhưng hôm nay là giao thừa, cậu ấy chắc sẽ không ru rú một mình trong phòng, mà đang đang quây quần với gia đình. Tôi nhớ Gã Béo từng kể, gia đình cậu ấy giao thừa nào cũng đều đặt cơm tất niên bên ngoài. Để thuận tiện cho người lớn tuổi trong gia đình, nhà hàng được chọn luôn là nhà hàng ở gần nhà của ông bà nội cậu ta. Năm nào cả gia đình cậu ta cũng dùng cơm tất niên ở đó, phòng riêng cũng là đặt cùng một phòng, loại phòng riêng lớn có thể ngồi ba bàn ăn.
Tôi vừa chạy, vừa gọi điện cho Tí Còi, nhờ cậu ta tìm thử tấm ảnh mà Gã Béo chia sẻ.
“Tấm ảnh chụp chung mà cậu ta đã gửi tới, chính là tấm đứng trước cửa nhà hàng ấy.” Tôi kêu lên.
Tí Còi lập tức nhận lời.
Chạy khỏi khu vực của khu dân cư, đến các cung đường buôn bán thì tôi mới nhìn thấy taxi. Tôi xông đến tựa như muốn đâm sầm vào đầu xe, rồi đưa tay ngăn chiếc taxi lại.
Tài xế thò đầu ra ngoài mắng, “Cậu không muốn sống nữa hả?”
Tôi đang định xin lỗi để lên xe thì qua khóe mắt thoáng thấy một cái bóng. Tôi nhanh chóng quay đầu qua nhìn về phía nóc nhà của trung tâm mua sắm lớn ngay bên cạnh.
Tòa nhà ba tầng, cao hơn nhiều so với những tòa nhà dân dụng bình thường, nhưng cũng không quá 30 mét.
Trong màn đêm, ánh sáng từ biển hiệu đèn led sáng lấp lánh. Tốc độ của bóng đen đó rất nhanh, nhưng khi lướt qua chỗ có ánh đèn, vẫn để lại dấu vết.
“Cậu có lên xe hay không đấy? Không lên thì tránh ra!” Tài xế mắng.
Tôi lách người tránh đường, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Quách Ngọc Khiết gọi điện đến, tôi liếc mắt nhìn vào màn hình thấy không phải Gã Béo liền đưa tay bấm đại, mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cái bóng đen kia.
“Lâm Kỳ, anh có đọc tin nhắn mà Tiểu Khâu vừa nhắn qua chưa?” Quách Ngọc Khiết vội vã hỏi.
“Chưa.” Trong lúc chạy tôi vô tình va phải người ta, cuống cuồng xin lỗi qua quýt.
“Tiểu Khâu nói, cái thứ đó chắc là đang ở gần thôn Sáu Công Nông, người dân chết lúc trước ở thôn 7, còn nhà hàng đã xảy chuyện thì nằm ngay trên đường Lâm Giang!”
Tôi chạy ngang qua một tấm biển chỉ đường, chữ ở bên trên chính là “Đường Lâm Giang”.