Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 535 : Mã số 009 - điện thoại công cộng (5)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Anh ta có còn nhớ người trong bốt điện thoại có hình dáng như thế nào không?”
“Không biết, anh ấy không nói. Các anh ngày mai… không hôm nay có thể đến bệnh viện xem không? Anh ấy rất sợ, vừa nãy mới tỉnh, nhưng… tôi cũng rất lo… còn có bùa hộ thân… bùa hộ thân mất rồi, bị mất lúc xảy ra tai nạn.”
“Bùa hộ thân trên người chị có còn không?”
“Còn, vẫn còn.”
“Vậy xin chị hãy luôn ở bên cạnh anh Lâm, sáng nay chúng tôi sẽ đến.”
“Được! Cảm ơn các anh nhiều lắm!”
“Phiền chị hãy nói tên bệnh viện và số phòng.”
“Được được…”
Ngày 2 tháng 2 năm 2002, đến bệnh viện xem người ủy thác. File ghi âm 00920020202.wav.
“Xin chào anh Lâm.”
“Xin… ôi… Xin chào.”
“Anh đừng động, cứ nằm đó là được. Đây là bùa hộ thân mới.”
“Em đeo lên giúp anh nhé.”
...
“Anh Lâm, bây giờ có thể nói một chút tình hình hôm qua anh gặp phải không?”
“Được. Hôm qua… hôm qua khi tan làm về nhà, lúc tôi đến trạm xe thì có đi qua một cái bốt điện thoại. Tôi không chú ý đến nó… lúc tôi đi qua thì không chú ý, nhưng đột nhiên tôi lại nghe thấy tiếng điện thoại kêu nên tôi liền bất chợt mà liếc nhìn một cái. Cái bốt điện thoại đó… chính là nó… chính là cái bốt trước đó, giống y hệt!”
“Anh có thể chắc chắn điểm này không?”
“Đương nhiên! Trên con đường đó vốn dĩ không có bốt điện thoại đâu! Tôi còn nhớ rất rõ ràng, trên con đường đó vốn không có cái bốt điện thoại nào cả! Nó đột nhiên mọc ra… Sáng lúc tôi đi làm rõ ràng không có, nhưng chiều về thì lại nhìn thấy… Hơn nữa đúng lúc đó nó còn vang lên… Tôi không dám nghĩ nhiều mà trực tiếp quay đầu đi, nhưng cái tiếng điện thoại đó… cái tiếng đó vẫn không ngừng kêu lên… Tôi bắt đầu chạy, chạy như bay đến đầu đường, ít nhất cũng khoảng một trăm mét, nhưng cái âm thanh đó vẫn không ngừng. Cái âm thanh ấy cứ như vang ở bên tai tôi vậy… Lúc đó là thời điểm tan tầm nên trên đường toàn xe với người, rất ồn, nhưng tiếng điện thoại đó cứ như vang bên tai vậy… rất gần, thật sự rất gần…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì đột nhiên không nghe thấy nữa. Âm thanh ấy đột nhiên biến mất. Tôi liền… Tôi liền quay đầu nhìn một cái… Hành động đó chỉ là theo bản năng. Khi tôi vừa quay đầu thì nhìn thấy có người… có người bên trong bốt điện thoại. Người đó… Người đó nhìn chằm chằm vào tôi… Người đó không cầm điện thoại mà chỉ đứng ở bên trong, tay để lên trên cửa kính của bốt điện thoại, nhìn chằm chằm tôi. Không… Không phải nhìn chằm chằm mà là gã đang lườm tôi! Tôi lúc đó liền rất hoảng loạn, sau đó thì bị đâm…”
“Anh có nhớ người đó có hình dáng như thế nào không?”
“Người đó… rất trẻ, có lẽ khoảng… khoảng mười mấy hai mươi tuổi… khoảng tầm đấy thì phải. Quần áo… Quần áo mặc có chút kì quái…”
“Đương nhiên, tin tức này rất quan trong. Nếu tiện thì chúng ta bây giờ đi đến khu dân cư nhà chị xem sao.”
“Được, được.”
Ngày 5 tháng 2 năm 2002, đi đến chỗ ở của người ủy thác. File ghi âm 00920020205(1).wav.
“Nhà bọn họ ở chỗ đó, tòa lầu đó, không biết là tầng 4 hay tầng 5 nữa.”
“Đi hỏi thăm một chút là biết ngay.”
“À…”
...
“Chào dì, chúng tôi là phóng viên báo Xã hội muốn hỏi dì một chút chuyện, ở đây có phải là có một hộ gia đình nghe nói là có ma phải không?”
“Hả?”
“Đây là thẻ phóng viên của chúng tôi.”
“Ồ, à. Còn có tờ báo viết những chuyện này nữa à.”
“Vâng. Có thể hỏi một chút về chuyện nhà có ma vừa nãy được không ạ?”
“Chính là cái nhà số 503 tầng 5 kia.”
“Xin hỏi chuyện đó cụ thể như thế nào?”
“Báo ứng đó! Khi chồng bà ta nằm liệt giường thì bà ta chạy mất, chạy đi tìm chồng trước của bà ta, sau khi ông ta chết thì lại trở về đòi chiếm phòng ở, còn cho chồng trước chuyển vào. Có ma là đáng đời mà!”
“Con ma đó đã làm gì?”
“Thì làm đồ vật rơi vỡ ấy, đồ vật trong nhà bị đập vỡ hết, không có ai đụng vào mà cứ thế vỡ tan tành. Lúc đầu họ còn nghi ngờ là người nhà của người đàn ông đã chết ấy lẻn vào làm cơ, rồi còn không biết xấu hổ mà đi báo cảnh sát nữa. Sau đó khi họ tận mắt nhìn thấy thì suýt chút nữa bị dọa chết khiếp.”
“Tận mắt nhìn thấy ư?”
“Đúng thế, bà ta nói bà ta tận mắt nhìn thấy.”
“Thế bây giờ cái nhà đó đã dọn đi chưa? Có mời người làm phép không?”
“Đều không có, vẫn cứ kéo dài đến giờ, cũng không biết họ muốn làm thế nào.”