Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 560 : Chuyến tàu điện ngầm (3)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Đoàn tàu từ từ dừng lại trong đường hầm u tối.



Những toa tàu phía trước liên tục phát ra tiếng la hét, còn có cả tiếng khóc của phụ nữ và tiếng nôn ọe khắp nơi.



Toa tàu mà tôi đang ngồi cũng bắt đầu nhốn nháo.



Âu Dương nắm chặt lấy tay tôi, cả người run lên, “Anh Lâm…”



“Không sao đâu, chỉ là sự cố thôi.” Tôi bất lực mà an ủi một câu.



Đinh đoong.



Trên tàu phát ra tiếng radio, không phải là giọng nói phụ nữ của máy tự động mà là tiếng của một người đàn ông: “Trong quá trình vận hành đoàn tàu đã gặp phải một vài sự cố, xin quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ. Trong quá trình vận hành đoàn tàu đã gặp phải một vài sự cố, xin quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ.”



Giọng nói của người đàn ông đó không được bình tĩnh cho lắm, thậm chí còn hơi lắp bắp nữa.



Toa tàu phía trước có người hét lớn: “Đụng phải người rồi! Đụng phải người rồi!”



Tôi nhận ra sự náo loạn ở toa tàu phía trước càng lúc càng lớn hơn, có người báo cảnh sát, còn có người đang cố mở cửa tàu. Rất nhiều hành khách ở đó chạy về các toa tàu ở hai bên.



Tôi thấy vậy không ổn, kéo người Âu Dương sang hướng khác, “Đừng nhìn về phía sau, chúng ta đi thẳng về phía trước.”



Hiện giờ Âu Dương đang hoảng sợ, đầu óc đã rối loạn hoàn toàn, khi nghe thấy tiếng của tôi thì lại muốn nhìn về phía cửa sổ bên kia. Tôi vội vàng đứng bên cạnh cô bé, che khuất tầm mắt của cô.



“Đừng nhìn! Đi về phía trước!” Tôi nói hơi lớn tiếng.



Âu Dương giật mình, cổ cũng cứng đơ.



“Anh bạn, hai người nên đi về phía sau, chắc đuôi tàu có thể mở ra được đó.” Bên cạnh có người tốt bụng nhắc chúng tôi.



Đương nhiên tôi không thể làm theo lời người đó, vì tôi nhìn thấy con ma kia đang ở ngay phía sau đuôi tàu cho nên mới chạy về phía trước.



Tôi rất chắc chắn thứ tôi nhìn thấy lúc nãy không phải là người mà nhất định là ma. Nếu không thì ai có thể mang người khác ghì vào vách con tàu khi tàu đang chạy với tốc độ cao, khiến cho người đó bị quệt nát bét như vậy chứ?



Nhưng những lời này không thể nói ra được, tôi cũng đã tìm ra một lí do rất hợp lí.



“Thứ đó đã rơi lại ở phía sau rồi, chúng ta vẫn nên đi về phía trước đi.” Tôi nói.




“Không sao đâu, chắc là họ nhìn thấy gián hay gì đó thôi.” Tôi nói bừa.



Tiếng hét lúc nãy là của phụ nữ, giải thích như vậy nghe có vẻ cũng hợp lý.



Âu Dương buông lỏng tay ra, tôi đột nhiên mở to mắt.



Trên vách tường đường hầm phía trước xuất hiện một cái bóng.



Cái bóng đó trông giống như con thằn lằn đang bò trên tường, bò từ trong bóng tối tới chỗ ánh sáng của đèn pin.



Cái bóng màu đỏ như máu đó đang hiện rõ hình dáng dưới ánh sáng. Nón bảo hiểm, đồng phục, khuôn mặt quen thuộc... Điều khiến tôi cảm thấy khủng khiếp hơn hết là máu trên người cái thứ đó. Khi nó từ từ chống thân lên, tách ra khỏi vách tường thì ngực và mặt nó đều là máu, khác hẳn với những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ.



Những lời mà Thanh Diệp từng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi.



Một con ma thần chí không tỉnh táo…



Ác ma...



Thứ này đã trở thành ác ma rồi sao? Đã không còn là...



“Á! a a a a!” Tiếng la hét lại vang lên.



Lần này là tiếng hét của một người đàn ông ở phía trước. Ông ta một tay che một bên mặt, tay còn lại thì chỉ lên trên, vẻ mặt hoảng sợ.



Tôi nhìn thấy vết máu trên mặt ông ta.



“Có thứ gì đó ở phía trên! Lúc nãy có thứ gì đó ở phía trên! Nó đã đi vào trong kia rồi!” Người đàn ông kia hét khàn cổ họng, bỏ tay ra để mọi người nhìn rõ vết máu trên mặt ông ta.



Mọi người xung quanh đều sợ hãi hét lên, muốn tránh xa người đàn ông đó.



“Không phải máu của tôi, là của thứ kia, máu trên người thứ kia!” Người đàn ông cố gắng giải thích, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tự mình bỏ chạy về phía sau, “Nó đã vào trong kia rồi! Vừa nãy nó đã đi vào trong kia rồi!”



Người đàn ông chỉ tay về phía hành lang sơ tán giữa hai đường hầm.



Đám đông lại bắt đầu lao xao.