Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 561 : Chuyến tàu điện ngầm (4)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Anh Lâm…” Âu Dương đã sợ đến mức nói không nên lời rồi.



Tôi quyết đoán kéo Âu Dương đi thẳng vào trong toa tàu bên cạnh.



Trong tình hình hỗn loạn này, phải chen chúc nhau ở hành lang bên ngoài thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn giẫm đạp lên nhau.



Nếu thứ kia đã đi về phía trước rồi thì tôi đương nhiên sẽ lựa chọn chạy về phía sau.



Âu Dương bị tôi kéo chạy vào trong toa tàu.



Rất nhanh sau đó có người cũng lựa chọn giống tôi.



Tiếng kêu gọi của nhân viên công tác đã không thể ngăn cản được tình trạng hỗn loạn này.



Quan trọng hơn là trong hành lang thông giữa hai bên đường hầm cũng lan truyền một tin nữa, đó là phát hiện thêm một thi thể ở trong đó.



Đương nhiên là nhân viên công tác sẽ không nói cho chúng tôi biết tin này vì như vậy sẽ gây ra khủng hoảng càng lớn hơn. Nhưng thi thể đã bị người khác nhìn thấy, một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức ngày càng lan rộng ra, căn bản là không thể giấu được.



Tôi cũng không còn lòng dạ nào mà lo những chuyện này nữa, kéo Âu Dương chạy về phía trước.



Âu Dương thở hổn hển. Nhìn bề ngoài thì cô bé không phải thuộc loại con gái ít vận động rèn luyện thân thể, nhưng bây giờ lại là bộ dạng mềm oặt.



“Vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.



Âu Dương miễn cưỡng gật đầu.



Tôi cũng không dám nói đến việc cõng gì đó vì chỉ xét về thể lực thôi thì tôi cũng không có khỏe như vậy.



Chạy tới đuôi tàu, tôi mở đèn pin trong điện thoại lên, kéo Âu Dương đi ra hành lang bên ngoài lần nữa.



Tôi hoàn toàn không nắm rõ về kết cấu trong đường hầm, nhưng mà con ma đó không thể nào tài giỏi tới tức biến ra người sống được. Chắc chắn nạn nhân chết bám trên vách ngoài con tàu được gã ta mang tới từ chỗ khác.



Tôi biết trong đường hầm tàu điện ngầm, ngoài hành lang thoát hiểm nằm giữa hai đường hầm ra thì còn có một lối thoát hiểm nối liền với mặt đất.



Hiện giờ tôi và Âu Dương đã chạy tới phần đuôi sau cùng của đoàn tàu. Tôi rọi ánh đèn điện thoại vào vách tường của đường hầm phía đối diện.



Theo ánh sáng chiếu tới, tôi nhìn thấy một cái hình người trên vách đường hầm, mới đầu thì hơi hoảng sợ, sau đó nhìn kỹ thì tôi nhận ra thứ này chỉ là dấu vết mà con ma kia để lại, chứ không phải là bản thân con ma.



Những mảnh thịt nát vụn văng tung tóe lên trên đường ray, nhìn vào máu me be bét.




Nghĩ về những cảnh mộng trước đây... Vì sao không ai phát hiện ra điều này? Có lẽ tôi bị người ta cho rằng mắc bệnh gì đó chăng? Nhưng dường như ngay cả bố mẹ và em gái tôi đều không nói gì cả. Lần cứu Gã Béo, sau khi tôi tỉnh lại thì thấy mình nằm dưới đất, nhân viên nhà hàng đều bảo là tôi bị ngất xỉu té xuống đất...



Đối tượng mà tôi nhập vào cũng đi về phía thân xác của tôi, dường như định giúp đỡ.



Tôi đột nhiên cảm thấy có âm khí.



“Đến đây, đến đây nè....”



Tôi nghe thấy có tiếng nói, là tiếng nói của phụ nữ, kéo dài, lại còn mang giọng điệu kỳ quái không thể diễn tả được.



Tầm nhìn chuyển động chầm chậm.



Tôi vội vàng tách ra khỏi đối tượng mà tôi nhập vào lần này, liền nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi. Cô ta tóc dài buông xõa, mắt nhìn chằm chằm vào ga tàu điện ngầm, dời gót đi về phía ga tàu.



Tiếng nói kia vẫn còn tiếp tục.



“Qua đây, qua bên này nè... Cô qua đây, tôi có thứ này cho cô xem...” Thậm chí trong giọng nói còn mang cả ý cười.



Tôi dần dần cảm nhận được điểm quái dị trong giọng nói ấy.



Loại giọng điệu này, loại nội dung này...



Nếu như đổi thành giọng nói dụ dỗ ghê tởm của một người đàn ông, vậy thì nội dung sẽ đổi thành: “Em gái, có muốn ăn kẹo mút không nào.”



Có lẽ bình thường người trưởng thành sẽ không bị âm thanh này dụ dỗ, nhưng người phụ nữ này lại chịu ảnh hưởng của một loại năng lực nào đó.



Hai mắt cô ta đờ đẫn vô hồn, bước từng bước về phía ga tàu điện ngầm, nhưng lại không đi vào bên trong mà vòng ra phía sau nhà ga.



Tôi đi bên cạnh người phụ nữ đó, nhìn về phía mà cô ta đi tới, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.



Người phụ nữ đã đi vòng qua nhà ga, cái bóng của cô ta chiếu lên trên tấm biển quảng cáo.



Lòng tôi nặng trĩu.



Trên mặt đất nằm giữa khu những chiếc xe đạp công cộng và hộp biến áp, dưới đám xe đạp công cộng, xe đạp điện và xe đạp tư nhân bị người ta vứt bỏ có một cái cửa, không phải làm bằng gạch mà là một cái cửa bằng sắt có hình chữ Tỉnh (井), xung quanh còn có một vòng hàng rào thấp.



Tôi nhìn thấy một đôi mắt qua cái lỗ trên cánh cửa sắt ấy.