Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 562 : Chuyến tàu điện ngầm (5)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Qua đây đi… qua đây mau lên.”



Giọng nói phát ra từ trong bóng tối.



Ngoài con mắt thì cái miệng của con ma cũng đã hiện ra, cái môi màu tím khép mở lên xuống, phát ra âm thanh khiến người khác nổi hết cả da gà.



Người phụ nữ nghiêng người, dời mấy chiếc xe đạp kia đi. Sức lực của cô ta không lớn lắm, đẩy ngã một phần xe đạp, rồi nhấc mấy chiếc còn lại đi chỗ khác, dọn dẹp được một khoảng đất.



Cánh cửa sắt này có chút nặng, người phụ nữa không thể kéo nó lên ngay được.



Trong bóng tối có một bàn tay vươn ra đẩy vào cánh cửa.



Kẹt kẹt kẹt.



Cánh cửa sắt được mở ra, trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh ngọc của đèn thoát hiểm, chiếu sáng những bậc thang dưới đất.



Nhìn xuống dưới đó thì tôi không thấy được tận cùng của đoạn cầu thang.



Con ma ở dưới kia chính là con ma mà tôi từng gặp.



Nó vẫy tay với người phụ nữ với vẻ mặt không cảm xúc, đi lùi dần xuống cầu thang.



Người phụ nữ không chút chần chừ, bước đi xuống cầu thang với vẻ vô hồn đó.



Tôi bay xuống theo, trong lòng đang tính toán thời gian ra tay.



Chỗ này không có ai, chỉ có người phụ nữ này thôi. Chắc không còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu nhỉ?



Tôi tiến lại gần con ma kia.



Dường như nó nắm rất rõ nơi này, không cần quay đầu mà vẫn có thể bước lùi xuống cầu thang một cách chuẩn xác.



Phía dưới là chỗ góc uốn của cầu thang, vẫn chưa đến cuối. Tôi đoán nơi này là một trong những lối thoát hiểm của đường hầm tàu điện ngầm.



Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện “quay về quá khứ”, sau khi hoạt động cổ tay một chút, lúc tôi và con ma mặt đối mặt với nhau thì bỗng nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của nó.



Tay tôi không hề đi xuyên qua cơ thể nó, cũng không chạm phải màn ngăn cách.



Tôi tóm được nó rồi!



Sắc mặt con ma đột nhiên thay đổi.



“Á!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ ở phía sau.




Bác sĩ thấy Âu Dương đi rồi liền nghiêm túc nói với tôi: “Anh Lâm, tình hình của anh cần phải tiến hành kiểm tra cụ thể hơn. Tình trạng hôn mê của anh có thể là do đại não có vấn đề gì đó.”



Tôi không thể nói với bác sĩ rằng não tôi không sao cả, mà thứ có vấn đề chính là linh hồn tôi, nên chỉ nói qua loa vài câu.



Bác sĩ lắc đầu rời đi, ông ấy khẳng định không thích những bệnh nhân không phối hợp giống như tôi đây.



Phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Trần Dật Hàm.



“Xảy ra chuyện gì thế?” Tôi gãi đầu hỏi Trần Dật Hàm.



“Cậu đột nhiên hôn mê ngay trước mặt tôi, đợi đến lúc tôi định thần lại thì phát hiện bản thân đã trở về phòng làm việc rồi, đi gọi điện cho cậu thì cô gái kia nhận điện thoại, nói là cậu ngất xỉu.” Trần Dật Hàm kéo một cái ghế ngồi trước mặt tôi.



Tôi há to mồm, “Anh biết có sự thay đổi trong quá khứ ư?”



Trần Dật Hàm gật đầu.



“Vậy anh... anh cũng... ờ...” Tôi lắp bắp.



Theo lý mà nói, chỉ những người có năng lực đặc biệt mới có thể nhận ra được năng lực của tôi làm cho hiện thực thay đổi.



Trần Dật Hàm lắc đầu, “Tôi không cảm nhận được gì cả.”



“Mắt âm dương cũng không có sao?” Tôi hỏi.



Trần Dật Hàm lại lắc đầu tiếp, “Tôi chưa từng nhìn thấy ma.”



Nói tới ma, tôi nhớ đến chuyện xảy ra trong tàu điện ngầm, tinh thần vừa động liền kể lại tình hình cho Trần Dật Hàm nghe.



Trần Dật Hàm liền quyết đoán gọi điện thoại ra lệnh cho người ở Cục Cảnh sát.



Trong lối thoát hiểm giữa hai đường hầm có thi thể, tuy chuyện này tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng thông tin lúc đó nghe thấy không thể nào là giả được. Theo tình hình lúc đó thì có thể biết được thi thể ấy đã có trước khi con ma kia đi vào, có nghĩa là trước lúc ấy đã có thi thể rồi.



Tôi nghĩ tới Thiến Thiến.



Còn con ma kia mặc dù đã biến thành trẻ sơ sinh nhưng vẫn có thể để lại mối họa tiềm ẩn.



Trần Dật Hàm quyết định dẫn tôi tới ga tàu điện ngầm xem thử, nếu có thể tìm được thì trực tiếp giải quyết luôn cái rắc rối này.



Chuyện này ngược lại cũng dễ làm.



“Người phụ nữ mà cậu kể trước đó đã báo cảnh sát rồi, tôi ra lệnh ngừng việc lục soát lại, giữ nguyên trạng thái phong tỏa. Giờ chúng ta qua đó. Sẵn tiện xem thử có phải tôi thật sự có năng lực đặc biệt gì rồi hay không.” Trần Dật Hàm hành động mạnh mẽ dứt khoát.