Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 563 : Chuyến tàu điện ngầm (6)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Trần Dật Hàm rất quyết đoán, lái xe chở tôi quay lại ga tàu điện ngầm.



Tôi báo cho cha mẹ một tiếng, họ chỉ cằn nhằn vài câu rồi không nói gì nữa cả.



Trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Tôi là một nhân viên công chức nho nhỏ, đáng lẽ nên là sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về, nhưng hiện tại đột nhiên lại giống như đang làm công việc gì nguy hiểm vậy, lại còn phải giấu giếm người nhà… Nghĩ lại thì đó không phải là ngành nghề nguy hiểm mà là giống hành vi phạm tội hơn nhỉ?



Nhưng tôi cũng không thể từ chối được, xoay người liền đi.



Đổi hướng suy nghĩ, nếu như là người nhà tôi gặp chuyện nguy hiểm, thì tôi nên làm như thế nào? Đương nhiên là phải cứng rắn mà xông lên, chỉ đơn giản như vậy thôi. Hiện giờ tôi có năng lực đặc biệt và gần như là người duy nhất có thể giải quyết nguy hiểm này, cho nên mặc dù không muốn, mặc dù sợ hãi thì cũng vẫn phải làm.



Xung quanh ga tàu điện ngầm có cảnh sát đứng canh gác, còn kéo cả dải băng cảnh giới.



Có Trần Dật Hàm dẫn vào nên tất nhiên tôi không bị chặn lại.



Lối thoát hiểm đã được người ta dọn dẹp, những chiếc xe đạp tư, xe đạp điện hỏng hóc và xe đạp công cộng chồng chất ngổn ngang cũng được dời sang một bên.



Trần Dật Hàm cầm theo một cái đèn pin, từ chối cho những cảnh sát khác đi theo mà trực tiếp bước đi trước tôi.



Tôi cũng cầm một cái đèn pin, bước nhanh tới trước vài bước đến bên cạnh Trần Dật Hàm, “Hay để tôi vào trước cho.”



Trần Dật Hàm từ chối, “Phản ứng của tôi nhanh hơn cậu, nếu như tôi có chuyện gì thì cậu còn có thể đi vào giấc mơ mà tìm cách cứu tôi.”



Anh ta nói rất đúng, tôi không thể phản bác lại được.



Đèn trong lối thoát hiểm được bật lên, ngoài đèn chỉ thị màu xanh dạ quang ra thì trong này còn có cả đèn chiếu sáng bình thường. Nhưng không biết là do không được bảo quản tốt hay là bị người ta làm hư, trong những chiếc đèn này có cái thì nhấp nháy liên tục, có cái thì không sáng, có rất ít đèn có thể chiếu sáng bình thường. Trong lối thoát hiểm chỗ tối chỗ sáng, khiến người ta cảm thấy rất bức bối.



Tiếng bước chân của Trần Dật Hàm rất nhẹ, còn của tôi lại nặng nề. Tôi muốn kiểm soát nhưng lại không có cách nào.



Trần Dật Hàm không quay đầu lại mà lên tiếng nói: “Cậu không được huấn luyện qua, nên cứ dùng cách đi đường bình thường của cậu là được.”



Tôi có chút thấp thỏm, nhưng nghe theo kiến nghị của Trần Dật Hàm, vẫn cứ thành thực mà bước xuống cầu thang.



Trên tường đã không còn vết tích của cái thứ kia.



Tôi còn nhớ vị trí mà nó nhập vào trong bức tường, nên đặc biệt mà chiếu vào chỗ đó.



“Nó chạy trốn từ chỗ này sao?” Trần Dật Hàm hỏi.



Tôi cảm thấy hai từ “chạy trốn” không đúng lắm, “Lúc cuối tôi nhìn thấy gã ta biến thành trẻ sơ sinh ngay ở chỗ này.” Tôi đã nhìn em gái mình lớn lên từng ngày, nghĩ đến đây, tôi nói tiếp: “Có lẽ là một đứa trẻ 5, 6 tháng.”




Trần Dật Hàm không chút do dự, đi thẳng qua bên đó, rọi đèn pin vào thi thể kia.



Thi thể đã bắt đầu có hiện tượng phân hủy, tôi không thể nhìn ra được nguyên nhân cái chết của cô ta, nhưng tôi nhận ra khuôn mặt đó.



“Là cô ta.” Tôi nói một cách khẳng định.



Trần Dật Hàm cũng không kiểm tra thi thể, ngược lại anh ta quan sát tình hình xung quanh.



“Gã ta không có ở đây. Đã chạy tới chỗ khác rồi chăng?” Tôi nói.



Loại tìm kiếm như thế này khiến tôi có chút bực bội.



Lúc năm mới chúng tôi đã không có một mục đích nào mà tìm kiếm con Niên Thú và lúc này cũng không có chút manh mối nào mà lung tung tìm kiếm con ma kia.



“Cậu có cảm nhận được gì không?” Trần Dật Hàm hỏi tôi.



Tôi lắc đầu, “Không có. Sao thế?” Tôi nhìn Trần Dật Hàm với vẻ mong chờ.



Trần Dật Hàm rọi đèn pin về phía cửa ra của thông đạo, nhấc chân bước tới đó.



Tôi vội vàng đi theo.



Trần Dật Hàm tăng tốc độ, sau khi ra khỏi con đường này liền rẽ trái.



Tôi cảm thấy khó hiểu. Bên đó chẳng phải là sân ga sao?



Trần Dật Hàm đã đi tới sân ga.



Sân ga có cửa bảo vệ.



Trần Dật Hàm dừng bước, rọi đèn vào cửa bảo vệ.



Dưới mặt đất của sân ga chỗ bên dưới cửa bảo vệ có một dấu tay nhỏ rất rõ ràng. Năm đầu ngón tay thò ra từ khe hở của cửa bảo vệ, trong sân ga còn có một hàng dấu tay trông giống như dấu chân.



Tôi nhìn theo hướng mà những dấu tay đó kéo dài.



Chỗ đó là thang máy.