Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 569 : Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (5)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Ngày 5 tháng 9 năm 2015, liên lạc với Tào An Đông. File ghi âm cuộc gọi 201509051814.mp3.
“Alô, chào ông Tào, đã làm phiền ông.”
“À, xin chào, xin chào... Các cậu... điều tra được gì rồi sao?”
“Tạm thời còn chưa có. Tôi muốn hỏi một chút, ông có biết về một phong tục tập quán ở quê ông không? Chính là cái phong tục khi có ai đó qua đời thì phải treo chuông gió trước cửa nhà...”
“Đúng! Phải treo chuông gió trước cửa nhà! Lúc ông bà nội và ông bà ngoại của tôi qua đời thì đều như vậy cả, phải treo chuông gió, nhà nhà trong thôn đều phải treo. Họ sẽ đi thông báo cho từng nhà một để treo lên, sau khi trời tối thì người nhà sẽ đem thi thể của người đã khuất đi chôn cất, những người khác đều phải đóng chặt cửa lại, không được đi ra ngoài, ngay cả nến cũng không được thắp. Đợi khi người đã khuất ra khỏi thôn rồi mới có thể...”
“Mới có thể làm gì?”
“Mới có thể mở cửa rồi tháo chiếc chuông gió xuống...”
“Ông Tào?”
“Con chó đó...”
“Là con chó bị thắt cổ chết kia sao?”
“Không có... Bọn họ không có treo chuông gió...”
“Hả? Ông Tào, ý của ông là nếu vật nuôi trong nhà bị chết thì cũng phải treo chuông gió giống như lúc người nhà qua đời sao?”
“Không phải, không phải toàn bộ vật nuôi đều phải làm như vậy, những con gà, con vịt nuôi trong nhà thì không tính, nhưng nếu là nuôi như thú cưng… không phải kiểu nuôi xong để bán hay nuôi xong để ăn thịt thì đều phải... Lúc tôi còn nhỏ, ông nội tôi có nuôi một con chim, con chim đó đã bị con chó nhà tôi cắn chết, vẫn phải treo chuông gió rồi thông báo cho những nhà khác. Đến tối, cả nhà chúng tôi cùng nhau chôn cất xác con chim đó. Con chó kia chắc chắn không phải là chó để nuôi xong lấy thịt! Trong thôn không có nhà nào nuôi chó vì mục đích làm thịt, chỉ nuôi heo thôi... Bọn họ không có treo chuông gió... Còn đem nấu...”
“Không có treo chuông gió mà còn biến nó thành một món ăn, cái này ở quê của ông thì có nghĩa là như thế nào?”
“Không đưa đi mai táng, vậy thì cái thứ đã khuất kia sẽ không rời khỏi... sẽ không rời khỏi đó đâu... Nó… chắc chắn là con chó đó, là con chó đó! Bọn họ chắc chắn là muốn hãm hại tôi theo cách này.”
“...”
“Bí thư Trịnh, ông không cần phải lo lắng, chúng tôi không có hứng thú với những tin tức nội bộ của uỷ ban thôn. Nói thật thì các ông cũng không có gì đáng để chúng tôi đưa tin. Chúng tôi nghe nói thôn Từ Đường có lịch sử lâu dài, nhưng lại không giữ lại được cái đền thờ gia tộc hồi xưa kia, đúng không?”
“Về cái này thì chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng đây là vấn đề lịch sử, thời đại đó… Phóng viên như các cậu đây hiểu biết nhiều như vậy, chắc hẳn cũng có nghe qua chuyện nơi này từng xảy ra chiến tranh rồi chứ nhỉ? Cái đền thờ cổ đó đã bị bom đạn phá huỷ. Chúng tôi cũng bất đắc dĩ, cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ xây lại...”
“Ngoài ra còn có một vài truyền thống ở thôn Từ Đường.”
“Hả?”
“Theo như những gì mà chúng tôi biết, nếu trong thôn có ai đó qua đời thì nhà nào cũng phải treo chuông gió trước cửa nhằm dẫn đường cho người đã khuất. Là như vậy đúng không?”
“...”
“Bí thư Trịnh? Chuyện này có vấn đề gì sao?”
“Cái đó, các cậu có từng điều tra bối cảnh của thôn Từ Đường chưa?”
“Ông muốn chỉ đến phương diện nào?”
“Tôi… Thật ra tôi mới đến đây không được bao lâu, tôi vốn không phải là người sống ở vùng này. Lúc ban đầu tôi cũng không biết những chuyện này. Nhưng có một lần, có một người già trong thôn vừa mới qua đời, người nhà của ông ấy kể cho tôi nghe chuyện này. Vì công việc nên tôi phải dọn đến đây. Hôm đầu tiên thì có người tặng cho tôi một chiếc chuông gió, có giới thiệu một lần cho tôi biết. Lần đầu tiên, tôi cũng không để ý đến chuyện này; đến lần thứ hai, tôi cảm thấy có gì đó rất kì lạ. Chính là cái quy định mà bọn họ đặt ra, lúc buổi tối đưa tang, trước khi dòng người đưa tang ra khỏi thôn thì không được bật đèn hay mở cửa. Dòng người đưa tang vừa ra khỏi thôn thì phải lập tức tháo chuông gió xuống. Vậy thì chắc là phải có tín hiệu gì đó chứ, chẳng hạn như là đội ngũ đưa tang kêu lên báo hiệu tháo chuông gió, đúng không? Ở đây có một số người nói tiếng địa phương nhưng cũng không hay nói chuyện lắm. Tôi cảm thấy truyền thống này có thể sẽ dùng đến, nên cố gắng hỏi thăm thật kĩ.”
“Ừ. Sau đó thì sao?”
“Bọn họ... Có một người nói với tôi rằng chỉ cần nghe chuông gió ngừng rung thì có thể tháo được rồi. Như vậy không phải là rất kì lạ sao? Hơn nữa khi tôi treo chuông gió lên... treo lên thì không có gió mà nó lại rung. Từng nhà từng nhà một rung lên, không hề có gió. Chuyện này có chút đáng sợ. Lúc đó tôi định rời khỏi đây, tôi còn có một căn nhà ở trên thị trấn, trước đây tôi sống ở đó. Nhưng bọn họ nói là không được, chuông gió đã được treo lên rồi thì phải đợi đến buổi tối, sau khi dòng người đưa tang ra khỏi thôn đem tháo chuông gió xuống rồi mới được rời khỏi đây. Tôi chỉ đành đợi đến buổi tối.”
“Buổi tối đó đã xảy ra chuyện gì?”