Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 570 : Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (6)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
“Rất ồn, tối hôm đó rất ồn... Âm thanh đó... Chính là tiếng chuông gió, những chiếc chuông gió làm bằng gỗ kia đều đang rung lên, âm thanh rất loạn, vang lên không ngừng, đáng sợ lắm... Bây giờ tôi… Tôi chỉ nghe qua có một lần thôi nhưng vẫn còn cảm thấy ám ảnh. Sau đó nếu như trong thôn có ai đó qua đời thì tôi sẽ chạy về căn nhà ở trên thị trấn, không ngủ đêm ở căn nhà trong thôn nữa. Những tiếng chuông gió đó, phải nói sao nhỉ... Nói chung là mang lại cho người ta một cảm giác đặc biệt khó chịu.”
“Thời gian tiếng chuông gió ngừng thì sao?”
“Chỉ trong chốc lát thôi! Thật sự là chỉ trong chốc lát thì toàn bộ tiếng chuông gió đều ngừng hẳn! Không còn nghe thấy tiếng gì nữa! Tôi còn chưa kịp hoàn hồn nhưng sau khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, chính là tiếng mở cửa ấy thì tôi mới bước ra ngoài. Khi đó tất cả nhà cửa trên đường đều mở toang, ai ai cũng đang tháo chuông gió xuống. Tôi cũng tháo xuống theo. Chuyện này... Tuy rằng bây giờ thì ai cũng tin vào khoa học, nhưng mà chuyện này thật sự không thể giải thích bằng khoa học được. Ở bên ngoài không nghe thấy có tiếng gió, chỉ nghe thấy tiếng chuông gió thôi. Vả lại những chiếc chuông gió đó… lúc tôi tháo xuống thì có nhìn thấy những sợi dây đều bị quấn vào nhau, trông rất lộn xộn.”
“Những chuyện kì lạ xảy ra trong thôn Từ Đường chỉ có một chuyện này thôi sao?”
“Chỉ có chuyện này thôi, không còn gì khác nữa.”
“Có một nhà họ Tào đã từng ở đây, ông có biết nhà họ không?”
“Họ Tào sao? À... Ý cậu là ông Tào đúng không? Ông ấy đã dọn đến thành phố Dân Khánh rồi thì phải?”
“Đúng vậy, trước đó chúng tôi cũng có phỏng vấn ông ta, vì vậy mà mới cảm thấy hứng thú với thôn Từ Đường. Nơi này rất có đề tài để viết.”
“Ồ...”
“Ông có ấn tượng gì với ông ta không?”
“Không có, không có ấn tượng gì cả. Trước khi tôi đến nơi này làm việc thì cả nhà ông ta đã dọn khỏi đây rồi, trong nhà trống không. Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?”
“Những người dân sống ở đây chắc hẳn rất ghét gia đình ông Tào.”
“Ông có biết nguyên nhân là vì sao không?”
“Không rõ lắm. Lúc tôi mới chuyển đến đây, chẳng phải cần quen biết những người trong thôn để tiện cho phát triển công tác sao? Khi đó tôi cũng có đi hỏi thăm qua, chỉ có nhà của ông Tào là trống không nên tôi mới đi hỏi hàng xóm láng giềng của ông ta. Lúc bọn họ nhắc đến gia đình ông Tào thì nghe giọng điệu đó hình như không muốn nói đến, có vẻ rất ghét. Tôi không có hỏi được gì cả. Khoảng thời gian trước ông Tào có đến đây nhưng cũng không được mọi người hoan nghênh. Ông ấy không sống ở căn nhà trong thôn mà dọn đến nhà trọ trên thị trấn để ở. Có chuyện gì thì lái xe đến đây giải quyết, sau đó lại lái xe đi về. Tôi nhìn thấy ánh mắt của những người trong thôn khi nhìn ông ta có chút gì đó rất kì lạ. À... Chuyện này...”
“Ông nghĩ ra gì sao?”
“Chính là cái thái độ này... Bọn họ đối xử với Bí thư rồi trưởng thôn nhiệm kì trước cũng là thái độ giống như vậy.”
“Ý ông muốn nói là, bọn họ cũng ghét những quan chức tiền nhiệm trước ông sao?”
“Không phải ghét, có lẽ là oán giận thì đúng hơn. Nói chung là thái độ của bọn họ rất quyết liệt. Bọn họ...”
“Nơi này thay đổi rồi...”
“Thay đổi gì cơ? Có chuyện gì vậy? Trên trời có gì hả?”
“Không có gì. Chúng ta hãy mau qua đó đi. Bí thư Trịnh cũng phải qua đó để xem thử mà đúng không?”
“Ờ, đúng”
Cộp cộp cộp cộp...
“Hu hu hu…. Mẹ ơi….”
“Oa!”
...
“Con dâu nhà họ Uông, sao… sao mẹ chồng cô lại...”
“Hu hu hu… Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ là... Các cậu... Các cậu là đám người hôm qua...”
“Có phải là do bọn họ đã làm gì đó không?”
“Là do bọn họ sao?!”
“Các người đã làm gì bà Uông?”
“Hôm qua chúng tôi chỉ ngồi đó trò chuyện với bà ấy thôi, lúc chúng tôi đi về thì bà vẫn còn bình thường...”
“Meo...”
“Cái này... Sếp?”
“...”
“A... Ha... Sao lại tập trung đông người vậy? Mọi người khóc cái gì thế?”