Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 590 : Giấc mộng kinh hoàng
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Nhảy khỏi xe?
Hay ôm đầu?
Làm sao đây?
Trong đầu tôi nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái chớp mắt này thì tôi căn bản không thể kịp làm chuyện gì cả.
Rầm một tiếng, hai chiếc xe va vào nhau!
Túi khí an toàn bung ra, đập vào mặt tôi.
Thân thể của tôi theo quán tính mà nhào về phía trước, rồi bị dây an toàn ghì ngược lại, phần ngực và bụng tựa như bị đứt ra làm hai. Tôi bị ép lại dựa vào lưng ghế, lại một cú va chạm nữa, đập mạnh vào sau lưng tôi, ngay lập tức tôi nôn tất cả những gì có trong bụng ra ngoài.
Tay tôi không khống chế được mà vung ra, đập vào cửa sổ xe rồi lại đập vào cần gạt, lập tức cảm giác đau đớn ập tới.
Có một khoảng thời gian dài, trong đầu tôi là một mảnh trống rỗng, những suy nghĩ trước đó hoàn toàn mất hết.
Cảm giác đau đớn là thật!
Đây không phải là nằm mơ. Không phải là một giấc mộng bình thường. Nó giống như cảnh mộng do năng lực của tôi tạo ra hơn.
Là như vậy sao?
Lại đi vào giấc mộng rồi sao?
Ai?
Ai là đối tượng của cảnh mộng này?
Tôi thở hồng hộc, đau đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì những cảm giác đau đớn đó đã dần dần biến mất.
Tôi vẫn còn ở trong không gian chật hẹp trên xe, nhưng trước mặt không có túi khí an toàn, không có vô lăng và bảng đồng hồ.
Tôi đang ngồi bên ghế lái phụ.
Bên ngoài cửa sổ là đường núi quanh co nhưng có thể nhìn ra được ngọn núi này không cao lắm, đèo cũng không dốc.
Tôi không nhìn thấy người trên ghế lái, cũng không thấy người ngồi ở ghế sau, nhưng có thể nghe thấy âm thanh, tiếng nói chuyện rầm rì, tựa như âm thanh bối cảnh trong phim, cố tình tạo ra hoàn cảnh có người để biểu thị nhân vật chính đang ở những nơi đông đúc như chợ búa này nọ. Những âm thanh ấy căn bản không nghe rõ, có lẽ là do không có nội dung nói chuyện rõ ràng, chỉ là những tiếng rì rầm mà thôi.
Chuyện này rất không bình thường.
Có khả năng, tôi không phải đang ở trong quá khứ, mà là trong giấc mơ của đối tượng cảnh mộng này, hay nói cách khác, là thế giới nội tâm của người đó.
Nếu không thì đã chẳng có tình huống như thế xuất hiện.
Đầu tôi bắt đầu đau, nhịp tim tăng nhanh, hơi thở rối loạn.
Giống như biết được sẽ có một chuyện không hay sắp xảy ra nên bắt đầu khẩn trương trước.
Là chuyện gì?
Đối tượng tôi nhập vào rốt cuộc là ai?
Tôi cảm thấy rất sốt ruột.
Tôi nhận ra nó đã thay đổi màu sắc, vẫn là mặt kính lờ mờ nhưng đây là vỏ ngoài phẳng phiu của một chiếc xe.
Khuôn mặt vẫn là của tôi, nhưng thân thể tôi đã trở nên nhỏ xíu.
Tay của tôi bị ai đó kéo đi, quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của một người phụ nữ.
Cô ta đang nhìn chăm chú phía trước.
Tôi không quay đầu lại, nhưng cảm thấy góc nhìn đã thay đổi rồi, tôi cũng đang nhìn lên phía trước.
Đó là một chiếc ô tô màu đen, không cũ lắm, nó từ bên trong Cục Cảnh sát chạy ra.
Cục Cảnh sát?
Xe ô tô?
Tôi hơi hoảng hốt, đầu óc tựa như mất hết khả năng suy nghĩ.
Chiếc xe đó tăng tốc, vô lăng vừa xoay một cái liền xông về phía tôi.
Thân thể tôi vẫn không nhúc nhích, dường như đã chết lặng với tai nạn xe cộ rồi, cảm xúc trong lòng tôi cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.
Chiếc xe tông ngã tôi, bánh xe cán ngang qua thân thể, đè nát xương cốt. Lúc chiếc xe dừng lại thì tôi đã nằm ở phía sau. Rất kỳ lạ, tôi lại nhìn thấy cửa sau của xe.
Cửa sau chiếc xe hình như do chao đảo đã bung ra, bên trong rơi ra một cái túi dài và to lớn.
Tư duy của tôi thật sự đã trở nên trì độn, nhìn thấy cái thứ đó nhưng một chút cũng không thể nghĩ ra nó là gì.
Mãi cho đến lúc cái thứ đó dừng lại bên người tôi một cách quỷ dị, khóa kéo bung ra, tôi chợt trông thấy một khuôn mặt tái nhợt.
Đó là khuôn mặt của tôi.
Không còn một chút sinh khí, một khuôn mặt chết.
“Tôi” đột nhiên mở trừng mắt ra, cái bóng phản chiếu trong tròng mắt của “tôi” ấy vẫn là khuôn mặt của tôi.
Sau đó, “tôi” mỉm cười.
“Tôi”, cái xác được nhét bên trong cái túi đó mỉm cười, cái bóng đảo ngược của tôi trong tròng mắt cái xác cũng đang cười, rồi cái bóng ở bên trong tròng mắt của tròng mắt đó cũng đang mỉm cười… Tựa như một vòng tuần hoàn bất tận, chỉ có một khuôn mặt cười đáng sợ đó lặp đi lặp lại.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Mơ…
Là mơ.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngay sau đó tôi đã nhận ra sự khác thường. Tay của tôi bị ngược bên.
Tôi từ từ ngẩng đầu, nghe thấy tiếng sờ tóc sột soạt vang lên trên đỉnh đầu.
Đầu giường của tôi không biết từ khi nào đã biến thành một chiếc gương, cái bóng của tôi ở trong gương đang thò tay ra, lau mồ hôi trên mặt tôi.
Tôi và nó bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hai bên lại là những cái bóng ngược không ngừng lặp lại.
“Á á á á!”