Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 591 : Ác mộng đeo bám (1)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
“Anh hai!”
Tôi đột nhiên tỉnh giấc, trước mắt không còn là những cái bóng ngược lặp lại không ngừng nữa, mà là khuôn mặt của em gái.
Em gái lo lắng nhìn tôi, “Anh không sao chứ, gặp ác mộng à?”
Tôi thừ người một lúc lâu, em gái phải lay mấy cái thì tôi mới hoàn hồn.
“Anh… Anh không sao…” Tôi ngồi dậy trên giường, cẩn thận từng tí một mà quay đầu nhìn một cái.
Đầu giường vẫn là một tấm gỗ bình thường, không có vật gì khác.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Em gái cũng thở ra một hơi, “Anh làm em sợ chết đi được, em còn tưởng anh kêu gì nữa.”
Tôi lau mồ hôi trên mặt, toàn thân đều là cảm giác dính nhớp.
Em gái lại lay tôi một cái, “Anh dậy đi tắm đi, đã bảy giờ mười lăm rồi đấy.”
Bây giờ tôi mới nhận ra, em gái đã thay đồng phục rồi, còn cầm theo ba lô nữa.
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi từ bên ngoài thò đầu vào, “Anh con dậy chưa?”
“Dạ rồi.” Em gái cao giọng trả lời, rồi đưa tay lên miệng, làm động tác “suỵt”, “Em không nói với cha mẹ đâu.”
Tôi chợt ngớ người.
“Cha mẹ gần đây rất lo lắng cho anh đấy. Anh đáng tin chút đi, ông anh!” Em gái vỗ tôi một cái.
Tôi đột nhiên nhận ra nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, thật sự ra dáng con gái rồi.
“Anh biết rồi. Em cũng thế, chú ý một chút, sắp thi đại học rồi.” Tôi nói.
Em gái le lưỡi, đeo ba lô đi ra ngoài.
Tôi còn có thể nghe được giọng nói lanh lảnh của nó: “Con đi học đây ạ!”
“Ừ. Đi đường cẩn thận đó.”
“Kiếm bác sĩ tâm lý sẽ bị phán là bệnh tâm thần chứ gì? Hoang tưởng là một căn bệnh tâm thần nặng đấy.” Tí Còi nghiêm túc nói một câu nghe khá buồn cười.
Nhưng Tí Còi nói quả thật không sai.
Nếu tôi tìm đến bác sĩ tâm lý để thật sự muốn giải quyết vấn đề, thì không thể không nói sơ sơ về năng lực, rồi chuyện ma quỷ này nọ, nhưng những chuyện đó ai mà tin cho nổi?
Nếu không nói đến những điều đó thì bác sĩ tâm lý dù có giỏi đến mấy cũng không sao lý giải được tại sao tôi chỉ mơ thấy ác mộng mà lại tạo nên hậu quả chấn thương tâm lý cho bản thân như thế phải không?
“Chắc phải có bác sĩ về mảng này chứ. Bác sĩ tâm lý biết những chuyện này.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
Có thể Trần Hiểu Khâu nói không sai, có những bác sĩ tâm lý biết chuyện ma quỷ, siêu năng lực và cũng có thể chấp nhận những trải nghiệm của tôi. Nếu thông qua Trần Dật Hàm thì chắc cũng có thể kiếm được một bác sĩ như thế.
Tôi tạm thời vẫn chưa muốn tìm bác sĩ điều trị tâm lý, vì như thế khó tránh khỏi phiền hà đến nhiều người.
“Có lẽ chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ thôi, qua một thời gian là ổn.” Tôi nói.
Những người khác cũng chẳng nói gì thêm.
Tình trạng hiện tại của tôi chỉ là dư âm của nỗi sợ, có lẽ vài ngày sau sẽ ổn thật.
Suốt một ngày làm việc, biểu hiện của tôi không khác gì ngày thường.
Lúc tan ca về nhà, nhìn dòng xe cộ trên đường thì mí mặt tôi liền giật giật.
“Không sao chứ anh Kỳ?” Tí Còi hỏi.
“Không sao, thôi được rồi, tôi đi nhé.” Tôi vẫy tay với cả nhóm.
Nói thật, từ trước đến giờ tôi cũng đã từng trải qua chuyện như thế này, chắc là thời cấp hai cấp ba gì đó. Lúc đó, cả nhóm bạn học cùng nhau xem phim kinh dị, tôi đã quên mất đó là bộ phim nào, nhưng trong đó có một phân cảnh mà tôi còn nhớ rất rõ. Đó là một mô tuýp rất quen thuộc, nhân vật chính bị ma ám, lúc soi gương thì người trong gương đã đưa tay xé rách mặt chính mình. Tình tiết cùng những nhân vật của bộ phim đó tôi đã quên sạch, thậm chí đến cả chi tiết soi gương tôi cũng chẳng nhớ rõ, nhưng tôi nhớ lúc đó mấy đứa chúng tôi hễ nhìn thấy gương đều khá sợ hãi. Có đứa bạn còn chơi ác, canh lúc người khác soi gương thì thình lình từ sau lưng thò tay tới, chụp lấy khuôn mặt của đối phương.
Thời gian trôi qua, đám bạn ngày ấy đã không còn liên lạc gì với nhau, nhưng tôi vẫn còn có ấn tượng với chuyện ấy.
Tình trạng của tôi bây giờ cũng khá giống với lúc ấy, có chút nghi thần nghi quỷ, trong đầu biết rõ đó là giả nhưng trong tâm lý vẫn có một vài phản ứng theo bản năng.
Tôi chỉ có thể dần dần thích ứng, khiến cho bản thân chai lì với tình trạng này, chắc không bao lâu sau tôi sẽ khôi phục lại bình thường thôi.
Nhưng điều kiện đầu tiên là không còn mơ thấy những thứ đó nữa…