Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 596 : Mã số 051 - Ma chú tình yêu (4)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
“Trước lúc xảy ra chuyện thì quan hệ của họ đột nhiên xấu đi, Vương Tử Minh cũng là một trong những người ức hiếp Trần Giai?”
“Đúng…”
“Sau khi Trần Giai chết, cô có hỏi thăm họ không?”
“Không… Nhưng tôi… Tôi có nghĩ đến. Lúc cảnh sát và cả người nhà của Trần Giai đến hỏi thì chúng đều nói là không biết. Khi tôi định đi hỏi chúng thì nghe thấy chúng đang cười… Chúng còn nói cái thằng kinh tởm đó chết rồi, thật là hả dạ... Ngay lập tức tôi… Tôi không thể… Tôi không thể nào tiếp tục dạy ở cái trường đó nữa, tiếp tục dạy chúng nữa…”
“Sau đó cô cũng chưa từng liên lạc với họ?”
“Chưa từng, chưa từng liên lạc qua.”
“Cảm ơn cô Dương.”
Ngày 10 tháng 10 năm 2008, liên lạc Vương Tử Minh. File ghi âm 05120081010.wav.
“Chào anh Vương.”
“… Các anh muốn gì?”
“Trong điện thoại chúng tôi đã nói rõ rồi. Rất cảm ơn vì anh đã đồng ý gặp chúng tôi.”
“Dù tôi không muốn gặp thì các anh cũng đã mò đến tận cửa rồi, tôi còn cách nào khác nữa sao? Cái thằng biến thái đó đã chết 12 năm rồi, bây giờ các anh còn muốn làm gì nữa? Các anh với nó không có quan hệ gì đúng không?”
“Chúng tôi chỉ là tò mò mà thôi, lúc đầu anh là người bạn thân nhất của anh ta phải không? Khi đó anh ta có tâm nguyện gì không? Có nguyện vọng gì thật mãnh liệt không? Nếu anh ta chết thì điều đáng tiếc nhất sẽ là gì?”
“Sao các anh lại hỏi chuyện này?”
“Anh cứ trả lời được.”
“Thằng biến thái đó thì có tâm nguyện gì chứ? Nó chỉ muốn ngủ lão Cố!”
“Lão Cố? Là bạn học chơi chung nhóm thời đó của các anh à?”
“Đúng đó. Thằng biến thái! Nó cố ý muốn kết bạn với tụi này, cũng chỉ vì nó muốn quen với lão Cố!”
“Anh với người đó là…”
“Thế sau đó anh đã làm gì?” Diệp Thanh tiếp tục hỏi.
“Không làm gì, chỉ cố tình làm lơ cậu ta thôi. Mãi đến lúc sau khi tốt nghiệp thì tôi cũng không gặp lại cậu ta.” Người mặc đồ vest nói.
“Ừ. Sau đó nữa, sau khi anh ta chết được 12 năm thì lại tìm đến cậu.” Diệp Thanh xoay qua, đối diện với cậu học sinh, “Cậu chịu sự ảnh hưởng của anh ta nên có thể nhìn thấy anh ta, rồi thích anh ta. Cậu dùng pháp thuật trên mạng, cùng anh ta thiết lập liên hệ. Hình thái tồn tại của anh ta vì thế đã thay đổi…”
“Thì ra là do thằng nhóc này gây ra chuyện!” Người đàn ông mặc jacket có chút bực bội.
Cậu học sinh co rụt cái cổ, thấp giọng nói: “Rõ ràng là do các anh, mới đầu là các anh…”
“Thằng ranh con như cậu cũng biến thái như nó! Thế mà lại đi thích đàn ông!” Người mặc áo jacket ghê tởm nói.
Cậu học sinh cong thân thể, “Không phải… Là anh ta… Là anh ta ảnh hưởng đến… Em…”
Người mặc đồ vest vẫn im lặng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn cậu thiếu niên trong góc phòng.
“Bây giờ chúng tôi phải xóa bỏ cái hiệp ước mà hai người đã thành lập trước đó, để cho anh ta biến thành ma trở lại. Có như thế thì chúng tôi mới giải quyết được anh ta. Các anh đã hiểu rồi chứ?” Diệp Thanh nói.
“Các anh muốn làm gì? Chuyện này đã không còn quan hệ với chúng tôi nữa rồi mà phải không?” Người mặc áo jacket nói.
“Chấm dứt hiệp ước cần có sự đồng ý của hai phía. Cậu ta đã muốn hủy bỏ từ lâu, nhưng vấn đề nằm ở Trần Giai. Chúng tôi cần phải thay đổi tâm ý của anh ta.”
“Thế thì tìm chúng tôi có ích gì?” Người mặc áo jacket chau mày.
“Các anh là nguyên nhân biến anh ta thành ma.”
Diệp Thanh nói ngắn gọn rồi quay người đi.
Ngô Linh đặt tấm vải qua một bên, cắn rách đầu ngón tay, rồi ấn vào giữa trán của cậu thiếu niên và men theo đường sống mũi vuốt dọc xuống.
Máu thấm vào da của anh ta, trên da nổi lên những vệt đỏ mờ mờ, nhưng theo sự dung nhập vào của máu thì những vệt đó cũng đã biến mất.
Mắt thiếu niên mở ra.
Anh ta quét mắt một vòng, ánh nhìn quét qua từng người một, rồi dừng lại trên khuôn mặt từng người.