Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 599 : Lo ngại
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Tôi chỉ tùy tiện tìm thử một chút, cũng không hề nghĩ đến sẽ thực sự tìm được kết quả gì, nhưng không ngờ lại tìm được rất nhiều thứ.
Tôi tìm thấy ảnh tốt nghiệp của Lưu Thắng Huyền, được treo trong danh sách các học sinh đã tốt nghiệp được công bố của trường. Trong thời gian học, anh ta còn tham gia một vài cuộc thi, ghi chép về giải thưởng được đăng trên trang chính của cuộc thi. Đơn vị mà anh ta công tác cũng đăng lên một phần tài liệu về nhân viên của công ty mình.
Cố Quân Trạch thì không dùng nick name, tài khoản mạng xã hội dùng chính tên của ông ta nên tra được càng thêm dễ dàng.
Thông tin gần nhất chính là hình ảnh sinh hoạt hàng ngày của ông ta. Ông ta đã sửa lại nhà, bố trí vườn hoa. Nhìn những tấm ảnh này thì xem ra ông ta không ở trong nước.
Tôi có một cảm giác vui mừng vì biết cuộc sống của họ rất ổn. Tôi cũng thầm hy vọng bản thân sau khi trải qua các sự kiện quái dị thì sẽ trở lại cuộc sống êm đềm như xưa.
Tôi tiện tay lướt xem những dòng trạng thái của Cố Quân Trạch, trong những bức ảnh ông ta đăng, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tôi giật mình, đổi qua trang khác, xem thử ảnh chụp của Lưu Thắng Huyền.
Ảnh tốt nghiệp và ảnh thẻ của đơn vị anh ta công tác đều có, không hề gián đoạn. Tuy tôi không quen thuộc với người này lắm, nhưng nhìn vào mấy tấm ảnh, tôi cũng có thể nhận ra đối phương.
Đúng là anh ta.
Người đàn ông chụp ảnh chung với Cố Quân Trach chính là Lưu Thắng Huyền.
Hai người họ vai kề vai, vô cùng thân mật, mỉm cười rạng rỡ.
Tôi nhìn vào bức ảnh, lại có cảm giác rất quỷ dị nảy sinh.
Người mà Cố Quân Trạch đã đánh dấu trong dòng trạng thái chắc là tài khoản mạng của Lưu Thắng Huyền.
Tôi click chuột vào, quả nhiên nhìn thấy avatar của Lưu Thắng Huyền và cũng nhìn thấy dòng trạng thái hằng ngày của anh ta.
Tôi càng xem những dòng trạng thái của hai người họ, càng cảm thấy quái lạ.
Cố Quân Trạch ra nước ngoài năm 2013, vốn dĩ là đi công tác, sau đó định cư luôn ở nước ngoài, xử lý các thủ tục di dân.
Lưu Thắng Huyền xuất ngoại năm 2017, vào ở luôn trong nhà của Cố Quân Trạch, cùng chung sống với ông ta.
Lúc đó, họ đã là quan hệ yêu đương rồi.
Không, chắc là phải sớm hơn.
Đến năm 2018, họ làm thủ tục đăng kí kết hôn, năm sau còn nhận trẻ mồ côi về nuôi.
Hiện tại, một nhà ba người đang sống rất hạnh phúc.
Họ rất hạnh phúc…
Xem những tấm ảnh chụp chung đầy hạnh phúc đó, tôi lại không thể nào thấy vui như lúc nãy nữa.
“Cuối cùng thì chúng ta đều biến thành ma nơ canh? Giấc mộng của anh hình như không mấy liên quan đến bộ hồ sơ đó.” Quách Ngọc Khiết nói.
Trần Hiểu Khâu gật đầu phụ họa, “Xem ra, hồ sơ chỉ là chất xúc tác, vấn đề vẫn nằm ở bản thân anh.”
Tôi vô lực, “Tối qua căn bản là không thể ngủ nổi.”
“Lo yêu đương với ma nơ canh à?” Tí Còi trêu chọc nói.
“Không phải vậy.” Tôi cầm điện thoại lên, dòng link trên thanh công cụ vẫn dừng lại ở trang chủ của Cố Quân Trạch.
Mấy người họ thoáng nhìn bức ảnh của Cố Quân Trạch, đều tỏ ra ngơ ngác không hiểu.
“Đây là một trong những đương sự của sự kiện, là người học sinh bị con ma yêu thầm kia.” Tôi lại chỉ vào Lưu Thắng Huyền, “Còn đây là người ủy thác.”
Cả đám đưa mắt nhìn nhau.
“Đây có được xem là chuyện vui không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Anh cảm thấy có vấn đề à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi gật đầu, “Không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy có vấn đề thôi.”
Tôi đột nhiên nhận ra tình trạng này mình mới trải nghiệm qua cách đây không lâu, chính là trong cảnh mộng đó. Dù biết là có vấn đề nhưng không thể nói rõ ra được. Tựa như bị ma ám vậy, làm sao cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Có lẽ là vấn đề về khuôn mặt.” Tí Còi đột nhiên nói.
“Sao?” Tôi nghe không hiểu.
Tí Còi chỉ chỉ chỏ chỏ lên màn hình điện thoại của tôi nói: “Anh xem Lưu Thắng Huyền này đi, khuôn mặt hình như đã qua chỉnh sửa rồi, chỗ nãy không tự nhiên lắm.”
Quách Ngọc Khiết chồm qua nhìn, phóng to hình ảnh lên, “Anh nói thế thì hình như mũi cũng được chỉnh sửa qua rồi.”
“Góc mắt cũng được kéo ra.”
“Cằm hình như cũng gọt rồi đúng không?”
Quách Ngọc Khiết và Tí Còi trao đổi qua lại.
Tôi nhìn chằm chằm tấm hình hồi lâu, tay khẽ run lên, suýt chút nữa là đánh rơi cái điện thoại.
“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
“Tôi… Tôi thấy khuôn mặt bây giờ của anh ta, khá giống với… Trần Giai…” Tôi lắp bắp nói.