Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 600 : Âm mưu (1)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Về điểm này, tôi cũng không chắc chắn lắm.



Những bức ảnh của Lưu Thắng Huyền đăng trên mạng không nhiều, nhưng cũng không ít. Quỹ đạo trưởng thành của anh ta rất rõ ràng, khuôn mặt cũng biến hóa rất rõ ràng.



Dựa vào ghi chép và những bức ảnh thì có thể thấy Lưu Thắng Huyền chẳng có vấn đề gì.



Nhưng cái chuyện tưởng chừng như không có vấn đề này chỉ là xem ở mặt ngoài mà thôi. Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi Tí Còi và Quách Ngọc Khiết nói thì tôi mới phát hiện vấn đề mà tôi cảm thấy không đúng đó là gì.



Vấn đề nằm ở chỗ gương mặt kia của Lưu Thắng Huyền.



12 năm, khuôn mặt của một thiếu niên 17 tuổi bỗng chốc nở ra, chắc chắn so với trước đó sẽ có chút biến hóa, nhưng cũng có rất nhiều chỗ là không thay đổi.



Lưu Thắng Huyền có thay đổi, cũng có chỗ không thay đổi, nhưng những nơi thay đổi đó lại trở nên giống với khuôn mặt của Trần Giai.



“Có ảnh của Trần Giai không?“ Trần Hiểu Khâu hỏi.



Tôi lắc đầu nói “Có hình trong video của tập hồ sơ, nhưng giờ tôi không mang theo nó.”



Tôi cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.



Trần Giai đã chết từ lâu rồi, tên anh ta lại rất đại trà, trên mạng chẳng có chút tài liệu nào liên quan đến anh ta cả.



“Có thể để chú út của em điều tra một chút, nhưng chuyện này…” Trần Hiểu Khâu có chút do dự nói.



Chuyện này hình như chẳng có liên quan gì đến chúng tôi cả.



Lưu Thắng Huyền và Cố Quân Trạch đã di dân sang nước ngoài rồi, hơn nữa cuộc sống cũng rất tốt. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng tôi cũng không thể nào quản được rộng như vậy, đi quan tâm cả chuyện ở nước ngoài.



“Về nhà tôi sẽ xem lại video một lần xem sao. Có thể là do tôi nghĩ nhiều quá”. Tôi cũng không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến Trần Dật Hàm, dù sao thì anh ta cũng là Cục trưởng Cục Cảnh sát, nếu làm nhiều chuyện linh tinh quá thì cũng không thích hợp cho lắm.



Đột nhiên tôi nhớ đến Nam Cung Diệu.



Anh ta chẳng phải cũng có thể tra được tư liệu về Trần Giai hay sao?



Nhưng mà nói chuyện này cho anh ta và Cổ Mạch nghe, thì không biết Cổ Mạch sẽ nói những lời châm chọc gì nữa.



Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi quyết định không tìm hai người họ vội.



Vào lúc trưa, tài khoản trên mạng xã hội của tôi nhận được một tin nhắn đến.
Tí Còi nói: “Ba loại khả năng một, hai, ba này của em, có phải là có quá nhiều ‘khả năng’ và ‘có lẽ’ rồi không?”



“Bởi vì chúng ta không biết được nhiều điều nên không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được, chuyện này vẫn nên đi hỏi đương sự.” Trần Hiểu Khâu trả lời.



“Lẽ nào Lưu Thắng Huyền lại thành thật mà nói với chúng ta rằng anh ta chính là Trần Giai kia?” Tí Còi tiếp tục nói.



“Đương sự này là chỉ Cổ Mạch và Nam Cung Diệu phải không?” Gã Béo gửi tin nhắn đến.



Tí Còi gửi một icon biểu thị im lặng.



Quách Ngọc Khiết nói chen vào: “Em xem video, khúc cuối thấy Cố Quân Trạch đang ôm một con ma nơ canh, cảm thấy vô cùng gay. Bọn họ tuyệt đối có quan hệ kia.”



“Ha ha.” Tí Còi gửi icon thể hiện quan điểm của mình với chuyện này.



“Tôi tìm Nam Cung Diệu hỏi thử vậy.” Tôi gửi một tin nhắn.



Tôi đang định cầm điện thoại gọi cho Nam Cung Diệu thì trên điện thoại của tôi nháy lên thông báo có tin nhắn ở tài khoản trên mạng xã hội.



Cách vài tiếng đồng hồ Vương Tử Minh mới trả lời tin nhắn của tôi.



Tôi mở điện thoại ra, liền nhìn thấy đoạn nội dung rất dài chiếm hết cả cái màn hình điện thoại.



Tôi nhất thời ngơ ngẩn cả người.



Lúc trước tôi cũng đã từng xem qua trang cá nhân của Vương Tử Minh, có điều tôi đối với tính cách mấy năm gần đây của ông ta hoàn toàn không hiểu.



Nhưng nhìn vào dòng tin nhắn này tôi lại cảm thấy ông ta là một con người vừa nhiệt tình lại vừa chân thành.



Ông ta khuyên tôi một cách nghiêm túc rằng nên tránh xa Cố Quân Trạch đồng thời nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra vào năm đó.



Tôi bật video call trên máy tính.



“Tôi đã nhận được tin nhắn của Vương Tử Minh rồi, đọc một lúc… Chuyện này hình như rất phức tạp.” Tôi nói một cách khó khăn.



“Thế nào?” Tí còi là người tích cực nhất: “Nhanh đọc đi, nhanh đọc đi.”



“Ừ. Ông ta nói...” Tôi bỏ qua lời khuyên, trực tiếp nhảy đến nội dung đoạn thứ hai, “Anh tìm được tôi thì chắc cũng điều tra ra được mối quan hệ giữa tôi và Cố Quân Trạch rồi. Từ cấp hai chúng tôi đã là bạn học với nhau. Hồi học cấp hai thì chung lớp, lên cấp ba thì chung trường, rồi lại thi đậu vào cùng một trường đại học, chúng tôi vẫn luôn là anh em tốt của nhau. Trước đó tôi không hề hay biết cậu ta là người đồng tính, cậu ta giấu tôi mười ba năm. Cậu ta không quen bạn gái cũng không quen bạn trai. Thời cấp ba có một thằng con trai thích cậu ta...”