Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 604 : Bùng nổ

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Dòng trạng thái được đính ở trên đầu trang chủ của Cố Quân Trạch đã bị thay đổi rồi.



Có lẽ là người nhà của ông ta đăng lên, tuyên bố cái chết của ông ta.



Trên thực tế thì ông ta đã chết mấy ngày rồi, chỉ là đến hôm nay thì người nhà ông ta mới đăng nhập vào mạng xã hội, rồi đăng tin tức.



Có rất nhiều bình luận ở phía dưới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Rõ ràng rằng cái chết của Cố Quân Trạch là một chuyện rất đột ngột, ông ta không mắc bệnh lâu năm, cũng không thông báo cho bạn bè thân thiết biết.



Tôi đi xem trang cá nhân trên mạng xã hội của Trần Giai. Anh ta chắc phải biết gì đó chứ? Sau khi chết còn cố gắng sống lại để tiếp tục ở bên cạnh Cố Quân Trạch, giờ Cố Quân Trạch chết rồi…



Tôi nhìn trang cá nhân đang tải, bất chợt nghĩ tới một điều.



Trần Giai vì thích Cố Quân Trạch mà sau khi chết biến thành ma, còn tốn rất nhiều thời gian để chiếm lấy thân thể người khác khiến mình sống lại. Cái chết này của Cố Quân Trạch có thể cũng sẽ như vậy hay không? Hai con người này không phải cũng sẽ giống như Thiên Nhất Chân Nhân kia, muốn làm lão yêu quái chứ?



Trang cá nhân đã tải xong.



Trên trang cá nhân của Trần Giai không có tin mới, nhưng bình luận bên dưới bài đăng đính đầu trang thì lại muốn bùng nổ rồi.



Tôi xem mà có chút hỗn loạn đầu óc, ấn vào chỗ dựa vào thời gian sắp xếp lại những bình luận này thì mới nhìn thấy nội dung khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.



Đó là một dòng bình luận bằng tiếng nước ngoài, nhưng nội dung lại rất đơn giản, chỉ ra một sự thật tàn khốc rằng: “Ngươi đã giết Cố Quân Trạch!”



Khung bình luận bùng nổ, ban đầu thì có rất nhiều người hỏi Trần Giai rằng Cố Quân Trạch tại sao lại không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, còn càng về sau thì lại gặng hỏi Cố Quân Trạch tại sao lại chết. Sau khi có sự suất hiện của dòng bình luận kia thì một đám người lại ồn ào láo loạn, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Giết người vì tình?



Có phải giết người vì tình không?



Cố Quân Trạch và Trần Giai cãi nhau, sau đó Trần Giai liền giết luôn Cố Quân Trạch?



Tôi cho rằng đây là kết cục tốt nhất.



Nếu chuyện chỉ có như vậy thì chuyện này nên cứ như thế mà kết thúc chứ?



Tôi không biết có nên gọi điện thoại cho bọn Cổ Mạch không, để nói với họ về chuyện này.



Tôi tải lại vài lần trang cá nhân của hai người họ, hi vọng có người sẽ cung cấp càng nhiều tin tức.



Tuy nhiên mười phút sau, tôi nhìn thấy trang cá nhân của Trần Giai cũng biến thành màu đen trắng, vài phút sau nữa trang cá nhân của anh ta xuất hiện một trạng thái mới.



Trần Giai chết rồi.



Tôi hoàn toàn hoang mang.



Đây chẳng phải là một vở kịch máu chó vì yêu mà giết đi người tình rồi sau đó tự sát sao?



Hai người này chết rồi, vậy thì tất cả đã kết thúc rồi sao?




Tôi chuyển động con ngươi có chút vất vả.



Thân ảnh của người ấy nửa trong suốt, tôi chỉ có thể nhìn thấy được đôi chân, nửa thân trên của người ấy bị ánh sáng chiếu xuyên qua, hoàn toàn không nhìn thấy được.



“Diệp Thanh…” Tôi kêu lên một tiếng.



“Cơ thể này... nên đưa cho tôi rồi chứ?” Hai tay của Diệp Thanh đút vào túi quần, lạnh lùng nói với tôi.



“Không… không thể!” Tôi từ trên giường nhảy xuống.



Bỗng chốc bóng dáng của Diệp Thanh đã biến mất.



Cả gian phòng đều đang chuyển động xung quanh tôi.



Mặc dù tôi đã cố sức nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự xoay chuyển của căn phòng.



Giọng nói của Diệp Thanh cứ luẩn quẩn xung quanh tôi.



“Giao cơ thể cho tôi… Giao cơ thể của cậu cho tôi… cho tôi.”



Tôi bịt tai lại, tự nói với bản thân rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.



Giống như là có người dùng tay nhét vào đầu tôi, tùy ý đùa cợt với não của tôi.



Các giác quan của tôi vô cùng hỗn loạn.



Choang!



Tôi mở mắt ra, nhìn thấy điện thoại rơi ở trước mặt.



Tôi run rẩy nhấn vào màn hình điện thoại.



Điện thoại… điện thoại…



Nhưng mà gọi cho ai?



Bọn Tí Còi không có cách nào để cứu tôi. Cổ Mạch ư? Bọn họ còn tin được không?



Không… Không phải đâu, đây chỉ là tác dụng phụ thôi, Diệp Thanh không hề muốn… Ít nhất thì bây giờ không hề muốn cướp đi thân xác của tôi.



Tôi cố gắng chịu đựng cái cảm giác khó chịu đó, rất gian nan để gọi điện thoại.



“Cổ Mạch… Tôi…” Tôi vừa mới cất tiếng nói lên, liền phát hiện đầu dây bên kia có một tạp âm rè rè.



“Lâm Kỳ.” Một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến.



Tôi hoàn toàn ngơ ngác.