Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 605 : Gánh vác
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Giọng nói này đương nhiên không phải là của cái thằng cha không nghiêm chỉnh Cổ Mạch kia rồi.
Giọng nói này là của Diệp Thanh.
Tôi bắt đầu run rẩy, đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh.
Ảo giác ư… Cái ảo giác kia có thể ảnh hưởng đến thính giác của tôi, ảnh hưởng đến điện thoại…
Không, có khả năng là tôi vẫn còn đang ở trong mơ.
Cái trang cá nhân của Cố Quân Trạch và Trần Giai chắc cũng là giả nhỉ?
Thực ra hai người đó vẫn chưa có chết?
Tất cả đều là nội dung của giấc mơ.
Tại sao tôi lại mơ thấy hai người đó chết?
“Lâm.” Trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh.
Tôi lấy lại tinh thần, cười lên hai tiếng “ha ha”.
Tôi phải làm cách nào mới tỉnh dậy được đây?
Có lẽ cũng không cần phải cố ý tỉnh dậy làm gì?
Cứ thế mà đợi, đợi cho đến lúc giấc mơ này tự đánh thức tôi.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Giọng nói của Diệp Thanh trầm xuống vài phần.
“Anh… muốn làm gì? Muốn cơ thể của tôi?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lại nữa rồi, lại muốn đến cướp cơ thể của tôi rồi.
“Nhưng Lưu Miểu và Ngô Linh còn chưa cứu được đúng không? Bọn họ ở đâu? Bọn họ chuẩn bị xuất hiện rồi sao?” Tôi ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Đầu của tôi không còn nhức nữa, những con mèo, khuôn mặt người kia cũng biến mất, tôi cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lưu Miểu và Ngô Linh.
“Lâm!”
Từ điện thoại truyền tới một giọng nói trách móc.
Tôi liền giật mình, ngơ ngác nhìn vào điện thoại.
“Phù….”
Tôi nghe thấy tiếng Diệp Thanh nặng nề mà thở ra một hơi.
“Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu đừng có suy nghĩ nhiều, gần đây đừng có sử dụng năng lực của cậu nữa.” Diệp Thanh nói rất nhanh.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Trong lòng tôi nổi lên một ngọn lửa vô danh.
“Haizz… Đưa điện thoại cho tôi.”
Nam Cung Diệu ở bên kia điện thoại đột nhiên cất tiếng nói.
Cổ Mạch chậc lưỡi, có lẽ là vứt điện thoại cho Nam Cung Diệu rồi, còn mình thì nhấc chân đi mất.
Tôi biết rằng bên kia đã đổi người nên cố kìm nén cơn giận xuống, đợi Nam Cung Diệu nói chuyện.
“Lâm Kỳ?”
“Ừm.”
“Cậu vừa nói gì với Cổ Mạch vậy?” Nam Cung Diệu mặc dù “thị lực” rất tốt, nhưng rõ ràng là không “nhìn” được cuộc đối thoại giữa tôi và Cổ Mạch.
Tôi cứng nhắc lặp lại sự việc một lần nữa.
Nam Cung Diệu yên lặng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi bước đi một cách bực dọc đến sau tấm biển của trạm xe buýt.
“Tôi lúc trước cũng nói rồi, năng lực của cậu xét từ một mức độ nào đó mà nói thì nó hoàn toàn đi ngược lại với quy luật của trời đất, nhưng sự ảnh hưởng của tác dụng phụ đối với bản thân cậu lại rất nhỏ.” Nam Cung Diệu không trực tiếp trả lời mà lại nói một cách ung dung thong thả: “Hiện giờ tôi đã có chút manh mối rồi.”
Tôi ngẩn ra, trong đầu hiện lên một suy đoán, “Anh có phải đang nói...”
“Cậu cứ làm theo lời của Diệp Thanh nói đi, trong thời gian này đừng tùy tiện sử dụng năng lực. Sự việc lần này e là đã thương hại đến Diệp Thanh rất lớn. Cậu ấy hiện giờ không thể bảo vệ cậu chu toàn được nữa.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói: “Cậu cũng cố gắng đừng tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy nữa.”
Lần này lại đến lượt tôi yên lặng.
“Không cần tạo quá nhiều áp lực, chuyện này đối với cậu ấy mà nói thì cũng bình thường thôi. Nếu như dị không gian không xảy ra sự cố thì Diệp Thanh hẳn là có thể gánh vác hoàn toàn tác dụng phụ của năng lực ấy. Đây có thể coi như thù lao, hoặc quà tạ ơn?” Nam Cung Diệu đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi không thể nào thả lòng được.
Hiệu quả của tác dụng phụ tôi đã được nếm qua.
Diệp Thanh thay tôi gánh vác nó, cho dù cảm thụ không giống nhau hoàn toàn, nhưng ít nhất là sự thống khổ ngang hàng.
“Đối với Thanh Diệp mà nói thì chuyện này đã quá quen rồi. Cậu ấy ban đầu đã phải gánh chịu sự đau đớn do tác dụng phụ của bốn người chúng tôi.” Nam Cung Diệu lại nói, “Hiện giờ cũng chẳng qua là nhiều hơn một chút...”
Lòng tôi chợt nhói lên, “Bọn Gã Béo lẽ nào...”
“Có lẽ thế. Tôi cũng không thể chắc chắn.” Nam Cung Diệu hình như không coi trọng chuyện này lắm.
Tôi khó có thể buông lỏng được.
“Có chuyện gì… tôi có thể giúp không?” Tôi hỏi.
Ma trong tiểu thuyết hình như còn cần tu luyện gì đó, ma mạnh ăn ma yếu, hoặc là trực tiếp giết người sống. Cái phía sau thì tôi không thể chấp nhận được, nhưng nếu như Diệp Thanh cần ma… À… Có lẽ sẽ có một vài cách gì đó chứ?