Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 606 : Lướt qua

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Cậu cứ làm theo lời của Diệp Thanh là được rồi.” Nam Cung Diệu bật cười.



Câu nói này so với lời Cổ Mạch nói lúc nãy thì cũng chẳng khác nhau là mấy.



Tôi có chút nản lòng, nhưng cũng biết đây là lời nói thật của Nam Cung Diệu. Tôi đối với phương diện này không rõ lắm, nếu như giúp lung tung thì có khi lại phản hiệu quả.



“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Nam Cung Diệu nói.



Tôi vừa định đáp ứng thì lại chợt nhớ đến cái chết của Cố Quân Trạch và Trần Giai, ngay lập tức đem chuyện này nói cho Nam Cung Diệu biết.



“Chết rồi?” Nam Cung Diệu rõ ràng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, “Tôi biết rồi, tôi sẽ theo dõi tin tức của hai người bọn họ trên mạng. Có điều, nếu hai người đó thật sự đã chết thì không còn chuyện gì để lo lắng nữa rồi.”



“Bọn họ sẽ không biến thành ma chứ?” Tôi hỏi.



“Nếu hai người bọn họ thật sự biến thành ma thì đối với chúng ta mà nói chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?” Nam Cung Diệu cười một tiếng.



Tôi suy nghĩ một hồi liền cảm thấy những lời nói đó của anh ta thật sự rất có lý. Hai người bọn họ nếu còn sống thì chúng tôi chẳng thể làm gì được. Ngược lại, nếu như đối mặt với ma thì những người như chúng tôi mới có thể làm được gì đó.



Đợi tôi cúp máy xong thì lại tiếp tục suy nghĩ về những lời nói vừa nãy của Nam Cung Diệu, bất chợt tôi liền cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi ngang qua, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.



Giọng nói vừa nãy của Nam Cung Diệu thật sự rất hời hợt. Cái chết của Cố Quân Trạch và Trần Giai trong mắt anh ta không hề có một chút phân lượng nào.



Đối với hai người bọn họ, đương nhiên tôi cũng chẳng có chút tình cảm nào, nhưng suy cho cùng thì cũng là hai mạng người. Đột nhiên biết họ đã chết, trong lòng tôi vẫn có chút xúc động.



Xe buýt mà tôi đang chờ đã tới rồi.



Sau khi xếp hàng lên xe, tôi cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện của Nam Cung Diệu nữa.



Đợi cho đến lúc tới đơn vị, tôi liền đem hai chuyện này nói cho bọn Tí Còi biết.



Suy nghĩ của bọn Tí Còi cũng không khác tôi là mấy. Một là có loại cảm giác phức tạp đối với Diệp Thanh, anh ta có thể là đang lợi dụng tôi, nhưng cũng giúp tôi rất nhiều lần. Hai là bọn Gã Béo cũng có năng lực đặc biệt rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng phải lo lắng cho tình hình của bản thân. Ba là về chuyện của Cố Quân Trạch và Trần Giai, nhưng đó chỉ là muốn nghe để thỏa mãn sự tò mò thôi, dù sao thì hai người kia cũng đang ở nước ngoài, cách chúng tôi rất xa.




Tôi vội vã giải thích: “Nam Cung Diệu đã nói với tôi rồi, thì là… Chính là chuyện tác dụng phụ của năng lực... Lúc trước tôi vẫn luôn không biết... Cảm ơn anh. À, còn nữa, Xin lỗi… Về chuyện cái… cái dị không gian hôm đó…”



Tôi không biết cái dị không gian gần phòng nghiên cứu có ảnh hưởng đến phòng nghiên cứu hay không, nhưng quả thật là ngày hôm đó Diệp Thanh đã cứu tôi, có thể là vì cú đẩy tôi lúc đó nên tình hình hiện tại của Diệp Thanh mới không tốt.



Lải nhải một hồi lâu nhưng Diệp Thanh vẫn không hề trả lời, tôi cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dù gì cũng đã nói lời cảm ơn với anh ta, tôi cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng.



“Thôi được rồi, không làm phiền anh nữa.” Tôi đứng dậy, đi về phía cửa chính.



Tôi lại quay đầu nhìn một cái, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thanh.



Đứng bên ngoài phòng nghiên cứu, chuẩn bị đóng cửa, nhưng tôi vẫn còn có chút mong đợi mà nhìn về phía cửa sổ của văn phòng làm việc.



Bên cửa sổ không hề có ai.



Tôi đóng cửa lại, buồn bã bước xuống lầu.



Khi đi đến lầu 5, tôi cảm thấy như có một luồng gió thổi vào mặt.



Cảm giác có cái gì đó vừa mới đi ngang qua tôi.



Tôi chợt rùng mình một cái, sau đó thân thể cứng đờ tại chỗ.



Qua một lúc trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng mở cửa.



Tôi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cơ thể liền phản ứng theo bản năng mà lập tức xoay mình chạy nhanh lên tầng trên.



Khi cánh cửa vừa chuẩn bị đóng lại thì tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc phía sau nó.



“Diệp Thanh!” Tôi ngạc nhiên kêu lên.