Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 630 : Đá bích tỷ (6)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Chỗ em gái tôi đã hồi phục không tồi, nhưng bên Âu Dương thì lại trở nên tồi tệ hơn.



Tôi vừa ngủ thì đã đi ngay vào giấc mộng.



Cảnh mộng lần này không phải là ban đêm mà là ban ngày.



Sau khi thức giấc buổi sáng, Âu Dương cũng chỉ nằm im mở mắt nhìn trần nhà hơn một tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi mẹ cô bé bước vào gọi dậy ăn cơm, vẫn không thấy cô bé có phản ứng.



Cha của Âu Dương nổi giận, mạnh mẽ đem cô bé lôi dậy. Mẹ cô bé thì dỗ cô đi đánh răng rửa mặt, rồi đẩy ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn ăn.



Bữa sáng là món bánh và cháo kiểu Tàu, cũng có bánh mì và sữa theo kiểu Tây, vô cùng phong phú.



Âu Dương cầm thìa lên húp một miếng cháo rồi lại bỏ xuống.



“Không vừa miệng hả con? Thế thì ăn bánh mì nhé. Trứng ốp la bên trong là lòng đào, khuôn hình mèo con mà lần trước con mua đó, con xem…” Mẹ Âu Dương cắt bánh mì, làm lộ ra ra lớp trứng ốp la hình mèo con bên trong, hai mắt của chú mèo là hai vòng tròn tròn xoe bằng lòng đỏ trứng, râu và lông mèo đều có đủ.



Cha của Âu Dương cất giọng trầm ấm: “Mẹ con phải làm đến ba, bốn cái mới được đó, mất gần cả buổi sáng.”



Ông ấy ăn cháo nhưng trong chén cháo có một cái trứng ốp la, đó là quả trứng làm không đạt, viền ngoài bị cháy, mặt mèo trên mặt trứng cũng không đẹp, lòng đỏ còn bị vỡ.



Mẹ của Âu Dương bật cười.



Âu Dương nhìn chằm chằm con mèo, rồi đột nhiên lên tiếng: “Ba đứa con cùng đi mua khuôn, con mua hình mèo, Yến Yến mua hình chó, còn Hy Hy thì mua hình thỏ.”



Vẻ mặt của cha mẹ Âu Dương cứng đờ.



“Con ăn thử xem, nhân lúc còn nóng ăn là ngon nhất đấy.” Mẹ cô bé nói tiếp.



Âu Dương lẩm bẩm một mình: “Cậu ấy cũng thích mèo, nhưng đã nhường lại cho con…”



Cha của cô bé dằn đôi đũa xuống bàn, nói: “Âu Dương Tiếu, đủ rồi đó! Đứa bạn học đó của con chết, mọi người ai cũng rất khó chịu, nhưng con cứ hết buồn rồi lại buồn là không được! Đừng quên là con không chỉ có một mình mình, con còn có mẹ, có cha và bao nhiêu người thân khác. Bạn học! Con chỉ vì một đứa bạn học mà chẳng đoái hoài gì đến những người khác nữa sao?”



Mẹ của Âu Dương vội vàng khuyên: “Ông đừng có tức giận. Ông xem cái tính của ông kia! Tiếu Tiếu nó đang khó chịu, để cho con bé nghỉ ngơi vài ngày chứ!”



“Nghỉ ngơi mấy ngày? Bà xem cái bộ dạng sắp chết đến nơi của nó kìa!” Cha Âu Dương nổi giận chỉ vào cô bé, ngực phập phồng dữ dội.



“Thôi được rồi, được rồi mà…” Mẹ của cô bé giảng hòa.




Võ Thần Hy chán nản, ngồi gục mặt trên hành lang, không biết làm thế nào. Trời đã về khuya, Cục Cảnh sát cũng tắt khá nhiều đèn. Lúc này Võ Thần Hy mới đứng dậy, uể oải trở lại nhà của Âu Dương.



Âu Dương đã ngủ rồi, thậm chí còn đang ngủ rất ngon.



Trong khoảnh khắc ấy, Võ Thần Hy chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.



Tôi thấy thân thể mình chìm xuống, rồi chợt nhận ra mình đã về lại thân thể của bản thân.



Tỉnh giấc rồi.



Một ngày mới đã đến.



Với đại đa số người trên thế giới này thì có lẽ đây là một ngày đẹp trời.



Hôm nay em gái đã có tinh thần hơn rất nhiều, ăn sáng xong liền bắt đầu đi học bài. Dù sao đi nữa thì nó cũng là học sinh lớp mười hai rồi, nếu không muốn học lại thì phải tiếp tục ôn tập cho tốt. Mẹ vẫn còn khá lo lắng nhưng cũng không nói gì, rồi bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho nó ăn đây.



Trong phòng làm việc hôm nay vẫn ngột ngạt như trước.



Trần Hiểu Khâu lại thông báo một tin xấu mới, “Hôm qua lại chết thêm một người nữa. Còn có một việc, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đã nghiên cứu ra một chuyện.”



Hai câu nói của cô ấy đi liền với nhau khiến chúng tôi không biết nên làm ra phản ứng như thế nào.



“Họ nghiên cứu ra thứ gì?” Tí Còi hỏi.



Trần Hiểu Khâu ngập ngừng một lát mới trả lời: “Ác hóa rồi.”



“Là sao?” Tôi và Gã Béo đồng thanh hỏi.



Quách Ngọc Khiết và Tí Còi cũng là vẻ mặt không hiểu nhìn Trần Hiểu Khâu.



“Tình huống ác hóa rồi. Họ từng nhắc đến Ông Trời rồi vận mệnh này nọ, mọi người còn nhớ chứ?” Trần Hiểu Khâu đắn đo cách dùng từ.



Tim tôi đập thình thịch.



“Cái thứ đó đã trở nên tồi tệ hơn.” Trần Hiểu Khâu nghiêm túc nói, “Cực kì, cực kì tồi tệ…”