Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 631 : Đá bích tỷ (7)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Tí Còi khoa trương mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng lúc này không ai cười nổi.
“Tồi tệ là làm sao?” Gã Béo hỏi.
“Theo lý mà nói, viên đá đó đã bị đập vỡ ra thành từng mảnh nhỏ thì dù có thu thập lại được cũng không thể nào nhanh chóng có được sức mạnh để có thể tiếp tục tấn công chủ nhân như thế được.” Trần Hiểu Khâu lấy điều mà chúng tôi quan tâm nhất ra để phân tích, “Nhưng tình huống phát sinh thì mọi người biết rồi đấy.”
“Như vậy là… cái thứ đó đã trở nên mạnh hơn?” Gã Béo hỏi.
Trần Hiểu Khâu gật đầu.
“Thế nó sẽ tự hủy diệt chính mình nhanh hơn chứ?” Tôi hỏi.
Theo như lý luận mà Nam Cung Diệu đã nói, vật quái dị càng mạnh lên bao nhiêu thì càng tiến gần đến thời khắc bị hủy diệt bấy nhiêu.
Nếu sự thay đổi của Ông Trời đang tăng tốc thì…
Tôi nhất thời cũng chẳng biết đó là dấu hiệu đáng vui hay đáng buồn nữa.
Trần Hiểu Khâu cho tôi một câu trả lời.
Cô ấy lắc đầu, “Điểm này vẫn chưa rõ được. Trước mắt tình huống mà họ quan sát được chỉ là cái thứ đó đang mạnh lên, còn những mặt khác thì phải chờ quan sát thêm đã.”
Tí Còi thở dài thườn thượt, lắc đầu thật mạnh.
“Biết được điểm này thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với chúng ta nhỉ?” Đột nhiên Gã Béo nói.
Ngẫm kĩ thì đúng là như vậy.
Cũng giống như các tin tức quốc tế mỗi ngày, lâu lâu lại thấy bộc phát căng thẳng ở chỗ này, xung đột ở chỗ kia, thế nhưng chiến tranh Thế Giới Thứ Ba rốt cuộc vẫn nằm trong mồm của mấy tay chém gió bốc phét trên mạng.
Lại giống như thỉnh thoảng rộ ra tin sắp đến ngày tận thế, biết bao nhiêu thập kỉ, thế kỉ đã trôi qua, loài người vẫn luôn đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn Trái đất, xem tình trạng thì có lẽ vẫn sẽ tiếp tục đứng ở vị trí đó trong một khoảng thời gian rất dài nữa.
Đối với chúng tôi mà nói, chuyện nguy hiểm nhất cũng chỉ là trong thành phố này xuất hiện một tội phạm hay một tổ chức tội phạm vẫn chưa bị tóm cổ. Chuyện ấy có lẽ cũng là một ví dụ gần với thực tế nhất.
Âu Dương ngồi ở ghế sau, còn Võ Thần Hy thì ngồi bên cạnh.
Tôi có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng của Vũ Thần Hy.
“Lúc trước mỗi lần nhắc đến bà cô của cậu thì cậu cứ nói là bà ấy là lạ sao đó. Lúc nhỏ, chẳng phải bà ấy từng chăm sóc cậu sao?” Mặc kệ Âu Dương có nghe thấy hay không, Võ Thần Hy vẫn thì thầm nói.
Chiếc xe chạy vào viện dưỡng lão ở vùng ngoài ô, sau khi đỗ xe, mẹ của Âu Dương dắt cô vào đăng kí. Tiếp đó họ được nhân viên chăm sóc ở viện dưỡng lão đưa đi tìm bà.
Môi trường và thiết bị ở viện dưỡng lão này đều rất tốt.
Lúc đi ngang qua phòng tổ chức hoạt động còn có thể trông thấy những nhân viên chăm sóc trẻ tuổi chia thành từng cặp chăm lo cho các cụ, ai nấy đều nhẫn nại giúp các cụ luyện tập. Trong gian phòng kế bên, có cụ chơi đánh bài, cụ thì chơi mạt chược. Bên cạnh nữa thì có cụ đang vẽ tranh…
“Ở đây thật tốt… A, tớ nhớ ra rồi, lúc trước cậu bảo sau này ba đứa mình già rồi sẽ cùng nhau vào viện dưỡng lão, không thèm quan tâm con cháu nữa, là nói chỗ này đó hả?” Võ Thần Hy cười hỏi Âu Dương, “Cậu xem, còn được học vẽ tranh sơn dầu nữa… Đây là phòng máy tính hả? Nhìn kìa, nhìn kìa, ông cụ kia đang chơi game online kìa!”
Võ Thần Hy ríu ra ríu rít còn Âu Dương thì không có vẻ mặt gì, chẳng để ý gì tới xung quanh, chỉ đi theo sau mẹ mình.
Có những người già nhìn thấy người thân đến thăm sao mà kì lạ như thế, cho nên lúc chào hỏi nhân viên chăm sóc thì không khỏi tò mò hỏi thăm vài câu, sau khi y tá trả lời xong thì các cụ liền trở lại làm việc của mình.
Đi qua hết một vườn hoa, nhân viên chăm sóc dẫn hai người họ đến kí túc xá của viện dưỡng lão.
Kí túc xá là một tòa nhà ba tầng lầu nhưng bên trong có tới mấy cái thang máy.
Một hàng ba người cùng lên thẳng lầu ba, lúc trong hành lang còn nhìn thấy các cụ già đi thăm nhau.
Nhân viên chăm sóc dừng lại ở phòng số 307, sau khi gõ cửa, đợi bên trong vang lên tiếng nói càm ràm, rồi mới xoay tay cửa.
Đây là một gian phòng đơn, vật dụng rất đầy đủ.
Một bà cụ tóc đã bạc phơ đang ngồi bên cửa sổ, lúc quay đầu nhìn lại, đôi mắt già nua chợt sáng lên.
Môi của cụ đã nhợt nhạt lắm rồi, ánh mắt quét qua hai mẹ con Âu Dương, rồi lên tiếng mỉa mai: “Đến làm gì? Xem xem bà già này chết chưa hả? Sợ tôi chết rồi, viện dưỡng lão sẽ giấu xác tôi đi, rồi tiếp tục rút tiền trong thẻ ngân hàng của tôi hả?”