Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 670 : Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (9)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
“Nó chỉ biến mất có một lúc, sau đó không phải lại xuất hiện nữa đấy à! Anh nhìn thấy cái dáng nó ôm lấy đùi tôi không hả? Thịt trên đùi tôi sắp bị nó cắn mất một miếng rồi!”
“Tôi lại không biết về mấy thứ này! Tro trong bát hương cũng đâu có rẻ, trên người cô không có tiền, tôi cũng không, tôi còn có thể làm thế nào nữa?”
“Anh chị không nói cho cha mẹ anh chị biết về chuyện này sao?”
“Nói rồi, họ không tin. Họ nghĩ rằng chúng tôi muốn lừa tiền. Có trời đất chứng giám nhá! Các anh xem dấu răng trên đùi tôi đây này, anh nhìn đi, đây không phải dấu răng do con ma con kia cắn sao?”
“Sau đó anh chị xử lý chuyện này như thế nào?”
“Còn xử lý như thế nào nữa? Con ma con đó nói muốn tìm mẹ, thì chúng tôi chỉ có thể giúp nó thôi. Khó khăn lắm mới xin được ở chỗ cha mẹ tôi một ít tiền mua quan tài, nhận xác về, còn phải bỏ vào trong tủ lạnh… Buồn nôn muốn chết…”
“Bỏ thi thể vào trong tủ lạnh sao?”
“Đúng, nó không cho đốt. Lúc đưa tới nhà hỏa táng, nó cứ bám vào cổ tôi la hét, tôi cũng không còn cách nào khác...”
“Cuối cùng đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi. Chúng tôi ngồi chờ ở trước cửa khu dân cư mấy ngày trời mới nhìn thấy người phụ nữ đó.”
“Rồi anh chị đã làm gì?”
“Chúng tôi bọc cái thi thể kia lại, ôm lấy rồi đâm vào bụng của người phụ nữ đó. Thứ đó… thứ đó không thấy đâu nữa… Tôi cũng không biết nó đi đâu rồi, thi thể biến mất, con ma con kia cũng biến mất luôn…”
“Cái cách này anh chị học được ở đâu thế?”
“Không phải học. Cái con ma con đó cũng nói không rõ ràng, chúng tôi đã thử rất nhiều cách. Liễu Kiến còn nghĩ ra cách nhét thi thể vào trong nhà người ta. Nhưng chúng tôi lại không biết phá ổ khóa, muốn lẻn vào cũng không biết lẻn bằng cánh nào. Thi thể không nhỏ, không thể nhét vào trong hòm thư được. Con ma con kia không khóc thì hét, lần đó đâm vào cô ta cũng là ngoài ý muốn thôi. Chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa cả, chỉ nghĩ rằng đến lúc đó nhét cái thi thể vào trong lòng cô ta rồi bỏ chạy. Người phụ nữ đó trông có vẻ cũng là người đàng hoàng tử tế, chắc không đem thứ đó vứt vào thùng rác đâu nhỉ? Mà cho dù vứt đi… thì chúng tôi nhặt lại là được chứ gì.”
“Sau lần đó thì hồn ma của nó không xuất hiện lại nữa sao?”
“Không có.”
“Hai người có theo dõi tình hình của người phụ nữ kia không?”
“Không.”
“Các anh tới đây vì người phụ nữ đó phải không? Cô ta bị con ma kia bám lấy hả? Chuyện này không thể trách chúng tôi được! Chúng tôi đều không quen biết cô ta, là con ma đó chọn trúng cô ta, chúng tôi không biết gì cả!”
“Bây giờ chúng tôi cần một vài thứ để giải quyết con ma kia.”
“Các anh muốn làm sao thì làm. Con ma đó không liên quan gì tới chúng tôi, dù sao thì chúng tôi cũng không quan tâm. Các anh đừng có mà nghĩ tới chuyện vòi tiền chúng tôi, chúng tôi không có tiền đâu. Chuyện này các anh cũng không thể nói với ai được, người ta không nhìn thấy thì chẳng ai tin đâu!”
“Tôi... Thân thể của tôi cũng không phải là anh không biết. Kinh nguyệt mấy năm nay của tôi không đều, chảy máu bất thường... Còn có cả trên da... Vết rạn da do mang thai, những vết rạn da đó...”
“... Đó không phải là ảo giác sao? Thứ đó...”
“Vì thế, ý của anh chị thế nào?”
“Các người cần máu, sau đó thì sao?”
“Đúng thế, ít ra mấy anh phải nói cho chúng tôi biết mấy anh muốn làm gì chứ. Đừng nghĩ rằng chúng tôi ngu ngốc mà cho mấy anh lấy máu!”
“Chúng tôi cần máu của anh chị, cũng chính là nguồn gốc huyết mạch của Liễu Duy để làm một phép thuật, rửa sạch mối quan hệ giữa anh chị với nó. Khi không còn nguồn cung cấp sự sống từ anh chị thì nó sẽ mất đi khả năng hoạt động.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Vậy mấy người phải làm trước mặt chúng tôi!”
“Chúng tôi phải liên hệ với người ủy thác. Anh chị đã biết rồi đấy, thi thể biến mất trong người của chị ta, vì thế đó cũng là điều bắt buộc thôi. E là người ủy thác của chúng tôi không muốn nhìn thấy hai người đâu. Sau khi nhìn thấy hai người, chị ta và chồng chị ta sẽ làm ra chuyện gì thì chúng tôi không thể bảo đảm được và cũng sẽ không can dự vào.”
“Vậy chúng tôi nấp đâu đó để xem là được chứ gì? Tóm lại là chúng tôi phải nhìn thấy!”
“... Nếu đây là điều kiện của anh chị, cũng được. Nhưng tiền thù lao sẽ không có nữa.”
“Tại sao!”
“Chúng tôi không muốn chuốc lấy phiền thức. Nếu người ủy thác phát hiện ra chúng tôi giúp anh chị như vậy thì chúng tôi cũng khó làm.”
“Chuyện này...”
“Hay thôi bỏ đi?”
“Không được, chúng ta phải xem! Nhất định phải xem ”
“Xem cũng đâu có hiểu...”
“Vậy ít ra cũng phải đứng bên cạnh! Ai biết họ lấy máu để làm gì! Không đưa tiền thì thôi, nhưng chúng ta bắt buộc phải xem!
“Được.”