Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 671 : Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (10)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Ngày 10 tháng 6 năm 2006, tiến hành pháp sự. File video 03620060610.avi.



Hình ảnh xuất hiện trong video là một căn phòng, trông có vẻ như là một căn nhà trọ sơ sài, chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, một cái tủ quần áo đơn giản, diện tích rất nhỏ, hầu như đã bị những thứ đồ gia dụng kia chiếm hết.



Có một người phụ nữ đang ngồi trên giường, một người đàn ông đứng bên cạnh giường. Hai người nắm tay nhau, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.



Diệp Thanh đứng ở một bên, gần cửa ra vào.



Ngô Linh từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một cái bát, trong bát là một chất lòng màu đỏ tươi.



“Cái đó chính là... máu của bọn họ?” Người đàn ông hỏi.



Người phụ nữ run rẩy, nắm chặt tay người đàn ông.



“Đúng. Sau đó tôi sẽ vẽ bùa lên trên bụng của chị, lúc đó chị có thể thoát khỏi con ma đó rồi.” Ngô Linh vừa nói vừa đi về phía của người phụ nữ.



Người phụ nữ co người lại, hình như là sợ chén máu tươi mà Ngô Linh đang bưng trên tay.



Người đàn ông vỗ nhẹ vào vai, an ủi người phụ nữ.



“Lấy bùa hộ thân xuống đi. Nếu mang cái đó thì tôi không vẽ bùa được.” Ngô Linh nói.



Người phụ nữ ngẩng đầu, cầu cứu nhìn người đàn ông.



“Không sao đâu, chỉ một lát thôi. Họ cũng ở đây nhìn mà.” Người đàn ông an ủi vài câu, rồi gỡ hai tay người phụ nữ ra, giúp cô ta tháo bùa hộ thân trên cổ xuống.



Người phụ nữ run lên một cái, cơ thể co rúm lại.



Sắc mặt cô ta thay đổi, đưa tay nắm chặt lấy áo của người đàn ông, “Anh nghe thấy không?” Cô ta lại nhìn sang Ngô Linh và Diệp Thanh, “Hai người nghe thấy không? Nó đang ở đây! Nó...”



“Chị Thang, chị đã nghe thấy gì?” Ngô Linh không dừng bước, đi tới bên cạnh giường, nhấn vai người phụ nữ kia, ý bảo cô ta nằm xuống.



Người đàn ông vội vàng giúp một tạy



“‘Mẹ ơi’, tôi nghe thấy tiếng ‘mẹ ơi’... Nó đang gọi tôi...” Người phụ nữ trừng to mắt.



“Chị Thang, chị không phải là mẹ nó. Chuyện này chúng tôi đã nói với chị rồi. Chị không thể có suy nghĩ như vậy.” Ngô Linh vén áo người phụ nữ lên, để lộ ra cái bụng của cô ta.



“Tôi, tôi biết, nhưng mà... nó vẫn đang gọi!” Người phụ nữ bịt tai lại.



Người đàn ông ngồi xuống cạnh giường, ôm chặt lấy vai người phụ nữ, “Không sao đâu, lập tức là không sao nữa!”
Sau cùng, tất cả các âm thanh đột ngột dừng lại.



Trong video chỉ còn lại tiếng thở dốc của người phụ nữ.



Người đàn ông với giọng nói khô khốc, e dè hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”



Ngô Linh xoay đầu.



Diệp Thanh từ bên ngoài đi vào trong, “Xong rồi.”



“Xong rồi? Là không sao nữa hả? Đã giải quyết rồi sao?” Người đàn ông hỏi dồn.



“Ừ, đã giải quyết rồi.” Diệp Thanh gật đầu.



“Đó rốt cuộc là…” Người đàn ông đưa mắt nhìn cánh cửa phòng mở ra ở sau lưng Diệp Thanh.



“Cha mẹ của Liễu Duy.” Diệp Thanh trả lời ngắn gọn.



Người đàn ông nghiến răng, “Bọn chúng! Chính là bọn chúng đúng không! Hai tên khốn đó…”



“Anh Tưởng, chuyện này đã không còn liên quan gì tới anh nữa, họ cũng sẽ không gây trở ngại cho vợ chồng anh chị được nữa.” Ngô Linh nói.



“Hai người… đã làm gì…” Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng, nói một cách yếu ớt.



“Một phép thuật dẫn dụ, ép Liễu Duy quay về với cha mẹ thật sự của nó.” Ngô Linh nói, “Hai anh chị, xin hãy rời khỏi chỗ này trước đã.”



Cô ấy đi về một góc phía màn hình, có tiếng mở cửa vang lên.



Người đàn ông ngần ngừ một lát, rồi ra hiệu bảo người phụ nữ leo lên lưng anh ta. Anh ta cõng người phụ nữ đi ra khỏi căn phòng.



Ngô Linh đóng cửa lại, đi ngang qua trước màn hình. Hình ảnh trong video nhoáng lên, có lẽ là cô ấy đã cầm lấy cái máy quay.



Hình ảnh rung lắc, chỉ quay được dưới chân và mặt đất, khung cửa lướt ngang qua trên màn hình, sau đó là một căn phòng nhỏ khác được bố trí như căn phòng vừa rồi.



Chiếc giường giống nhau, chỉ khác là có một người phụ nữ mở mắt trừng trừng đang nằm trên đó. Bụng của người phụ nữ đó nhô lên rất cao, trướng to ra làm rách cả cái áo đang mặc trên người. Da bụng cô ta gần như trong suốt, dưới lớp da mỏng là một mảng màu đỏ rực.



Máy quay lướt ngang qua người của cô ta, sau đó quay tới cảnh bên cạnh giường.



Hình ảnh đó hiện ra chưa tới một giây thì đã bị thay thể bởi một màn đen u tối.