Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 684 : Tìm đến đây
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Tôi thật sự không ngờ được rằng người phụ nữ trước mắt này lại chính là Lữ Xảo Lam. Dáng dấp của cô ấy thay đổi quá nhiều, cả người già hơn mười tuổi so với trước, trên mặt có nhiều nếp nhăn, trên đầu cũng có một vài sợi tóc bạc. Quan trọng nhất chính là, trên người cô ta tỏa ra sự đau khổ, dằn vặt, giống như những người nghèo khổ sống ở đáy của xã hội vậy.
Lữ Xảo Lam mà tôi biết không phải là bộ dạng này.
Hoặc nói đúng hơn, trong mắt gấu Teddy thì Lữ Xảo Lam không có tệ hại như vậy.
Mục đích mà cô ấy tìm đến đám người Thanh Diệp rõ ràng là vì những con gấu Teddy kia.
Sau khi tôi đọc xong cái tên này thì cảm thấy Tí Còi sau lưng đang dùng lực mà kéo lấy cánh tay tôi. Tôi còn nghe được tiếng kéo bàn ghế ở đằng sau và còn cả tiếng xin lỗi liên thanh của Quách Ngọc Khiết.
Lữ Xảo Lam ngẩng đầu lên, tựa như là cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của chúng tôi.
Tôi không biết nên nói gì, nhưng tôi biết lúc này không thể nói ra chuyện của Thanh Diệp được và cũng không thể nói ra năng lực của mình.
“Tôi biết rồi, nếu chúng tôi có tin gì thì sẽ lập tức báo cho cô biết.” Tôi trả lời một cách qua loa.
Lữ Xảo Lam lại cám ơn tôi lần nữa, lúc này mới tập tễnh rời đi.
Cô ta đi rất chậm, bước đi không được vững vàng lắm.
Chủ nhiệm Mao cũng giống như những người phụ nữ trung niên khác làm việc ở uỷ ban, tính cách của bà ấy rất nhiệt tình.
Tuy bà ấy không hề quen biết gì với Lữ Xảo Lam, nhưng chủ nhiệm Mao vẫn lên tiếng gọi Lữ Xảo Lam lại, hỏi han về tình hình sức khoẻ của cô ấy.
“... Nếu không có việc gì thì cô hãy ở lại đây nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi, tôi kêu người rót cốc nước cho cô.” Chủ nhiệm Mao vừa dứt lời liền quay sang gọi người rót nước qua đó.
Lữ Xảo Lam chần chừ một hồi, nhưng cuối cùng cũng không từ chối.
Chúng tôi còn việc phải làm nên không thể đứng quanh Lữ Xảo Lam được.
Những người xung quanh chỉ xem náo nhiệt một lúc rồi lại quay sang tập trung vào vấn đề giải toả di dời.
Đợi đến khi chúng tôi làm xong việc thì Lữ Xảo Lam đã đi về rồi.
Quách Ngọc Khiết hỏi chủ nhiệm Mao, chủ nhiệm Mao thở dài một hơi.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất vang, tôi đứng dưới lầu mà còn nghe thấy.
Là tiếng của mẹ Lữ Xảo Lam.
“Con bị điên rồi sao! Con có chồng có con, các con vừa mới dọn nhà, chồng con vừa chuyển công tác, con của con vừa chuyển trường học, con từ chức không phải là để chăm sóc cho họ sao? Bây giờ con đang làm cái gì vậy? Vì những con gấu đồ chơi đó mà con không thèm quan tâm đến họ nữa sao?”
Lữ Xảo Lam nghe đến đây mới nói tiếp: “Chúng không phải là đồ chơi.”
“Mẹ nghĩ chắc con bị trúng tà rồi! Cái thứ đó...”
Lữ Xảo Lam chen ngang lời mẹ, “Mẹ, con nói con đã biết rồi, qua mấy ngày nữa con sẽ quay về!”
Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đây, lúc này bỗng vang lên những tiếng nức nở của Lữ Xảo Lam.
Cô ấy cũng không còn trẻ nữa, đã lập gia đình rồi nhưng bây giờ lại đang ngồi khóc như một đứa trẻ.
Tôi nghe được tiếng cô ấy thì thào “Hùng Hùng”, trong lòng cô ấy không chỉ có nỗi buồn.
Nghĩ đến Trần Hiểu Khâu, tôi lại cảm thấy khó xử.
Tiếng khóc trên lầu nhỏ dần.
Tôi nhìn ra bên ngoài, sau đó cắn chặt răng, quay người bước lên lầu.
Lữ Xảo Lam nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì lập tức đứng dậy, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là tôi thì cô ấy lại cảm thấy thất vọng.
“Là anh à. Tôi không sao, tôi ngồi ở đây một lát thôi, tôi đi về liền đây.” Trên mặt Lữ Xảo Lam vẫn còn nước mắt. Cô ấy nói rất nhanh, giọng khàn khàn, sau khi nói xong thì cúi đầu chuẩn bị bỏ đi.
“Cô chờ một lát đã.” Tôi gọi Lữ Xảo Lam, “Tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải nghe lời tôi, nếu tôi không nói gì thì cô cũng không được làm gì, chuyện ngày hôm nay cũng không được nói cho ai biết, có thể không?”
Lữ Xảo Lam giật mình, ánh mắt sáng rực.
Vẻ mặt vàng vọt của cô ấy như đang toả ra ánh hào quang.