Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 685 : Cuộc điện thoại gọi đến từ hối hương

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tôi làm như vậy quả thật có chút mạo hiểm, nhưng tôi tin Lữ Xảo Lam không phải là loại người thích gây chuyện, cô ấy cũng không có ác ý.



Tôi lấy chìa khoá ra, mở cửa phòng nghiên cứu.



Lữ Xảo Lam đi theo sau tôi, tôi có thể nghe thấy được nhịp thở hỗn loạn của cô ấy.



Cô ấy hẳn là đã đoán ra được gì đó rồi.



“Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.” Tôi nói một tiếng với Lữ Xảo Lam, sau đó đi vào trong phòng nghiên cứu, khép cửa lại.



Lữ Xảo Lam không theo tôi vào, cũng không nói thêm gì.



Tôi nhìn căn phòng nghiên cứu trống rỗng kia, hít sâu, mở miệng gọi một tiếng “Diệp Thanh“.



“Hẳn là anh đã biết được Lữ Xảo Lam đang ở cửa ra vào chứ?” Tôi bước về phía trước vài bước, không ngồi xuống, tiếng nói chuyện rất nhẹ nhưng trong phòng nghiên cứu thì lại rất vang, “Hôm qua tôi mơ thấy Lữ Xảo Lam, còn có anh... Lữ Xảo Lam không hề hay biết gấu Teddy đã bị bán, không phải cô ấy muốn vứt bỏ gấu Teddy đâu. Bây giờ cô ấy muốn tìm lại chúng. Việc hôm qua anh nói là để Trần Hiểu Khâu đem gấu Teddy đi chôn, có thể thay đổi kế hoạch được không?”



Tôi dùng giọng điệu thương lượng để hỏi ý kiến của Diệp Thanh.



Tôi không biết Diệp Thanh để Trần Hiểu Khâu đem gấu Teddy chôn ở Hối Hương rốt cuộc là có ý gì và có tác dụng gì, nhưng chắc chắn đây không phải là một ý nghĩ mà anh ta vô duyên vô cớ nghĩ ra.



Tôi đợi trong chốc lát nhưng không nghe được câu trả lời từ Diệp Thanh.



“Diệp Thanh?” Tôi lại kêu lên một tiếng, trong lòng cảm thấy thất vọng.



Lần này thì tốt rồi, tôi không biết phải trả lời Lữ Xảo Lam như thế nào nữa.



Nói cho Lữ Xảo Lam biết là gấu Teddy đã bị đưa đến Hối Hương rồi sao? Cái nơi quỷ quái kia chẳng phải nơi yên ổn gì.



Bảo Trần Hiểu Khâu mang gấu Teddy về đây ư? Diệp Thanh lại không nói cho tôi biết việc chôn gấu Teddy có tác dụng gì.



Tôi lâm vào tình thế khó xử, đứng như trời trồng trong phòng nghiên cứu. Điện thoại di động của tôi bỗng rung lên, chuông điện thoại di động theo đó vang lên.



Lúc lấy điện thoại di động ra, tôi còn tưởng là nhóm Tí Còi gọi đến để hỏi tình hình, nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ cái tên hiện trên màn hình thì đối phương đã cúp máy rồi.



Lịch sử cuộc gọi nhỡ hiển thị cuộc gọi vừa rồi là của Trần Hiểu Khâu.



Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, vội vàng gọi lại.



Không ai bắt máy cả.



Sau khi cúp máy, tôi lại bấm gọi thêm vài lần còn gửi cả tin nhắn nữa, nhưng đều không có ai trả lời.
Diệp Thanh nói không biết cũng là hợp tình hợp lí thôi. Anh ta không đến Hối Hương, đương nhiên là sẽ không biết hiện trường như thế nào rồi.



Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải nói sao. Nhưng cái cảm giác khó chịu khi bị chơi một vố thế này quá mãnh liệt.



Nói đi nói lại, chuyện này đều do Diệp Thanh gây ra cả, lừa Lữ Xảo Lam quả thật là có chút quá đáng.



Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ sợ là gấu Teddy không chịu nghe mệnh lệnh của Diệp Thanh. Chỉ khi Lữ Xảo Lam gặp nguy hiểm thì gấu Teddy mới phản ứng lại. Bọn chúng căn bản sẽ không bảo vệ cho Trần Hiểu Khâu.



Tôi muốn chỉ trích Diệp Thanh, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.



Cũng không phải Diệp Thanh bảo người nhà Lữ Xảo Lam đem bán những con gấu Teddy đi, việc Lữ Xảo Lam bận rộn quá nên quên béng gấu Teddy cũng không phải là Diệp Thanh cố ý gây ra. Anh ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Vả lại đây đều là suy nghĩ của cá nhân tôi, rốt cuộc trước đó Diệp Thanh có biết về tấm lòng của Lữ Xảo Lam hay không thì tôi cũng không biết. Thậm chí, nếu không phải do tôi chủ động chạy đến phòng nghiên cứu, nói chuyện này với Diệp Thanh, lại vừa đúng lúc đó nhận được cuộc gọi thì rất khó có thể đoán trước được sự việc sẽ trở nên như thế nào.



Ngay cả chuyện của Trần Hiểu Khâu, rất có thể chỉ là do Diệp Thanh suy đoán sai thôi. Trần Hiểu Khâu ở Hối Hương đã xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể biết chắc được.



Chẳng lẽ Diệp Thanh còn có thể khống chế được nhiều chuyện xảy ra trong tương lai như thế sao?



Trái lại là cái số mệnh mà Cổ Mạch thường hay nhắc đến kia...



Sắc mặt của tôi không ngừng thay đổi, sau khi nhìn thấy tôi như vậy thì Diệp Thanh bỗng nhiên bật cười thành tiếng.



Tôi giương mắt nhìn.



“Tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi.” Giọng nói của Diệp Thanh rất lạnh nhạt.



Tôi nhớ tới năng lực của Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy bất lực.



Phòng nghiên cứu bỗng trở nên im ắng.



Tôi ngây người một hồi lâu, lúc chuông điện thoại lại vang lên lần nữa thì tôi mới hoàn hồn lại.



Lần này là nhóm Tí Còi gửi tin nhắn tới cho tôi.



Tôi thở dài một hơi thật mạnh, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.



“Cầm theo hai lá bùa hộ thân đi.” Lúc này bỗng vang lên tiếng của Diệp Thanh.



Tôi chợt khựng lại, quay người, đi vào bên trong phòng nghiên cứu để lấy hai lá bùa hộ thân.



Mở cửa phòng nghiên cứu, tôi thấy Lữ Xảo Lam vẫn còn chờ ở ngoài cửa.