Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 695 : Tưởng tượng không dứt (1)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Cái cách kể chuyện giống như là tin vỉa hè này làm cho tôi rất khó để tin vào độ xác thực của chúng.
Ở trước mặt cô lễ tân, tôi không thể biểu hiện sự hoài nghi của mình ra ngoài. Cười ha ha rồi cùng với Lữ Xảo Lam đi đến phòng số 308 mà cô lễ tân vừa nói đến.
Một khách sạn nhỏ cũ kỹ, lối đi ở hành lang rất tối, gần như tất cả đèn đều không mở, chỉ có ánh sáng từ hai cửa sổ dọc hành lang chiếu vào.
Phòng 308 ở ngay lối hành lang chính, rất dễ nhận ra vì phía trước cửa có dán niêm phong của cảnh sát.
Băng dính niêm phong màu vàng trông rất lỏng lẻo.
Tôi thử xoay tay nắm cửa và đương nhiên là không thể mở được cánh cửa ra.
Chỉ nhìn vào cửa phòng thì tôi không nhìn ra được vấn đề gì lạ.
Tôi cố gắng nhớ kỹ lại cảnh mộng trước đó, Trần Hiểu Khâu và cảnh sát Trang trong quá trình đi về phía trước rất thuận lợi. Trần Hiểu Khâu ôm thùng giấy, biên độ chấn động rất nhỏ, không có những động tác mạnh mẽ. Nếu như muốn đi qua niêm phong thì ít nhất cũng phải khom lưng xuống chứ? Tôi không cảm thấy được loại động tác này của Trần Hiểu Khâu. Về việc kéo niêm phong… Tôi cũng không nghe thấy tiếng băng dính bị xé.
Tôi bỗng thấy sự việc thật kỳ lạ.
Tiếng mở cửa tôi nghe rất rõ.
Cảnh sát Trang không thể nào lại không biết ở đây đã dán niêm phong.
Không lẽ giống như những gì mà Trần Tử An đã nói, là do con ma dẫn đường gây ra? Khi người sống gặp phải tình huống này thì đầu óc đều không minh mẫn, không thể phân biệt được thật hay mơ, không có chút cảm giác quái lạ nào?
“Anh có thấy con ma nào không?” Lữ Xảo Lam không yên hỏi.
Tôi lắc đầu, “Đi đến bệnh viện xem thử đi.”
Những thứ trên người họ đều được phát hiện tại bệnh viện.
Lữ Xảo Lam cũng đối với tình hình ở bệnh viện càng hứng thú hơn. Gấu Teddy được nhặt tại đó.
Khách sạn cách bệnh viện không xa lắm.
Chúng tôi bước ra ngoài khách sạn là có thể nhìn thấy tòa nhà màu xám của bệnh viện.
Tôi cùng Lữ Xảo Lam men theo đường đi về phía bệnh viện.
Nếu y tá đó đã nhắc đến đồn công an thì tôi vờ như không biết đến chuyện của Cục Cảnh sát, nói: “Đồn công an chúng tôi đã đến rồi, họ nói không có.”
“Ở đây chúng tôi cũng không có!” Giọng y tá càng lúc càng to, còn vỗ xuống bàn hai cái, “Ở đây là bệnh viện, anh không đến khám bệnh thì đứng tránh qua một bên, đừng có làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.”
Cô ta nói đến hợp tình hợp lý.
Lữ Xảo Lam rất nhớ gấu Teddy, so với y tá còn to tiếng hơn: “Đồ của tôi bị mất ở chỗ này, sao cô có thể nói chuyện như vậy hả? Có phải là các người đã lấy nó không?”
Tôi lập tức thêm vào một câu: “Hai chiếc điện thoại di động cũng mấy ngàn tệ, chuyện này không phải cô nói một câu không có thì là không có được.”
Y tá nhất thời nghẹn lời.
Y tá kế bên len lén nhấc điện thoại, vừa cẩn thận nhìn sang chúng tôi, vừa nói nhỏ với đầu dây bên kia cái gì đó.
“Đồ vật ai đem đi?” Tôi hỏi một lần nữa.
Cô y tá lẩm bẩm: “Thứ ma quái đó ai thèm lấy chứ!”
Lữ Xảo Lam dựng thẳng lông mày, hình như muốn tức điên rồi.
Có một bảo vệ trung niên mập mạp chạy đến, mang thái độ khuyên giải, kéo chúng tôi qua một bên.
“Thùng gấu bông đó thật sự là không ở chỗ của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi cho Cục Cảnh sát và gửi chúng đến đó rồi. Là Cục Cảnh sát, không phải là đồn công an, hai người chắc đã tìm nhầm nơi rồi.”
Bảo vệ tầm khoảng hơn 40 tuổi, dáng người mập mạp, có cái bụng bia, bọng mắt to, hai cánh tay to lớn, kèm theo nụ cười gượng gạo không thích hợp.
“Cô y tá kia của các anh có ý gì đấy? Cái gì gọi là thứ ma quái?” Tôi đanh mặt, dáng vẻ tức giận khó chịu.
Bảo vệ nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Lữ Xảo Lam.
Sự nghiêm túc của tôi và sự tức giận của Lữ Xảo Lam không hề giả.
Lúc này tôi cũng không phải đang làm công việc phụ trách giải tỏa di dời nên không cần phải khách khí, nhẫn nhịn làm gì. Tôi đã nhìn ra được những người này ngoài mạnh trong yếu, trong lòng họ đang rất sợ hãi. Mặc dù tôi không rõ họ sợ cái gì, nhưng chỉ cần biết là họ đang sợ thì tôi càng có cơ hội ép họ nói ra.
Bảo vệ vừa nhìn xung quanh vừa dựng tai lắng nghe, thậm chí đến khi có người xung quanh vây xem thì ho một tiếng, gọi chúng tôi đi đến một gian phòng riêng.