Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 696 : Tưởng tượng không dứt (2)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Bảo vệ đưa chúng tôi đến một căn phòng tại lầu một của bệnh viện, ngoài phòng không treo biển, nhìn qua cách bố trí trong phòng thì nơi này giống như phòng nghỉ ngơi của y tá và bác sĩ.



Bên trong có ghế sofa, bàn trà, máy đun nước, còn có một cái tủ lạnh nhỏ và lò vi sóng.



Lúc chúng tôi vào thì trong phòng đang có người. Hai người mặc áo khoác trắng đang cắn hạt dưa. Nghe thấy tiếng động cũng chỉ ngước mắt nhìn lên một cái rồi lại tiếp tục cắn hạt dưa và nói chuyện phiếm.



Bảo vệ chào một câu “bác sĩ Lý”, “bác sĩ Vương”, hai bác sĩ trẻ đó ngẩng mặt lên thêm lần nữa. Bảo vệ chỉ vào tôi và Lữ Xảo Lam, nói: “Đây là chủ của cái thùng gấu bông đó.”



Hạt dưa trong tay của hai bác sĩ rơi xuống.



Sự tiến triển này nằm ngoài dự đoán của tôi.



Còn chưa đợi chúng tôi hiểu rõ vấn đề thì hai bác sĩ kia đã ném hạt dưa rồi vội vã bỏ đi.



Lúc bọn họ đi ra còn đảo mắt nhìn tôi và Lữ Xảo Lam một cái. Sau khi họ ra ngoài, tôi còn nghe thấy tiếng họ xì xầm bàn tán.



“Tìm tới tận cửa rồi đó!”



“Tôi đã nói rồi, không phải có người tìm đến tận cửa mà là chỗ của chúng ta có người chết nữa rồi.”



Bảo vệ khóa cửa lại, những âm thanh xì xầm đó không còn nghe thấy nữa.



Lữ Xảo Lam tỏ vẻ nghi ngờ nhìn sang bảo vệ.



Bảo vệ lúng túng mời chúng tôi ngồi, phủi sạch những hạt dưa rơi bừa bãi trên bàn, tìm lời nói: “Bọn họ là bác sĩ ở phòng thuốc, lúc có ít người liền trộm lười biếng…”



Tôi ngắt lời của bảo vệ, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”



Bảo vệ cẩn thận quan sát chúng tôi rồi nói, “Hai người là người từ nơi khác tới đây phải không?”



Câu hỏi này tôi và Lữ Xảo Lam không trả lời.



Bảo vệ thở dài, “Cậu nói đi, sao các cậu lại mang vật đó đến chỗ chúng tôi?”




Lúc này tôi lạnh buốt cả người, cũng không chú ý vào lời ông ta nói.



“Chuyện giết lạ không giết quen là sao? Ma dẫn đường với người ngoại lai là sao?” Tôi dồn dập hỏi, “Trước những chuyện này thì còn những chuyện khác không?”



Bảo vệ có chút bối rối, suy nghĩ một hồi mới gật đầu, “Chắc là có.”



“Dẫn tôi đi gặp người đồng nghiệp đó!” Tôi nói.



“Cái gì?” Ông ta há hốc mồm nói, “Các cậu rốt cuộc muốn làm gì? Đám gấu bông đó…”



“Nếu ông không muốn nửa đêm canh ba đám gấu bông đó đến tìm ông thì bây giờ dẫn chúng tôi đi gặp người đồng nghiệp đó ngay.” Tôi hung dữ cắt ngang lời của ông ta.



Bảo vệ hơi run rẩy, hình như thật sự để ý lời uy hiếp của tôi, nhưng cũng không thể bỏ qua công việc của mình.



Ông ta cúi đầu, dẫn tôi và Lữ Xảo Lam đi ra ngoài, lướt qua chào cô y tá trước quầy tiếp tân một tiếng. Trong cái nhìn dò xét của y tá, ông ta tỏ vẻ khó xử, rồi bước ra ngoài bệnh viện.



Ông ta móc điện thoại ra, hỏi xem người ở đầu dây bên kia điện thoại đang ở đâu.



Tắt điện thoại, ông ta nói với chúng tôi: “Anh ta đang ở phòng bạc, từ chỗ này đi tới mất khoảng nửa tiếng...”



“Bây giờ chúng ta đi luôn.” Tôi nói.



Bảo vệ không còn cách nào khác đành dẫn đường.



Sau khi đi qua ngã tư, chúng tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Bên cạnh là một khu dân cư, nhìn qua thì thấy đây là một khu dân cư cũ, phía ngoài cổng có rất nhiều xe đạp, xe điện và cửa hàng nhỏ bày rất nhiều hàng hóa ra vỉa hè. Vì thế ba người chúng tôi đành phải đi xuống lòng đường.



Từ con đường ngang qua khu dân cư, chúng tôi nghe thấy có tiếng kêu la thảm thiết của một người đàn ông.



Tiếng kêu đó có thể nói là vô cùng rõ ràng.



Những người đi trên đường đều quay đầu tìm nơi phát ra tiếng kêu đó.