Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 702 : Tưởng tượng không dứt (8)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Những điều Tường Tử nói có lẽ không phải nói bừa, gấu Teddy xảy ra chuyên bất thường ở Hối Hương cũng là việc nằm trong dự đoán của tôi. Nếu gấu Teddy không có bất cứ biểu hiện hay hành động gì thì đó mới là cái làm tôi thấy lo lắng.
Cách nghĩ của Lữ Xảo Lam và tôi không giống nhau, cô ấy chỉ quan tâm đến con gấu của mình, còn Trần Hiểu Khâu và những người khác đối với cô ta mà nói chẳng qua chỉ là những người xa lạ, đến ngay cả mặt còn chưa gặp qua, tên cũng không nhớ rõ được thì không nói đến việc có bao nhiêu quan tâm đến họ.
Tôi không có ý trách móc Lữ Xảo Lam, cô ấy cũng không yêu cầu tôi phải dừng lại việc tìm người của mình để đi tìm gấu cho cô ấy.
Tường Tử không dám lên tiếng, bảo vệ lại càng không dám can thiệp đến chuyện này, bốn người chúng tôi đều trầm mặc, Tường Tử dẫn đường im lặng bước về phía trước.
Cửa hàng của người thân Tường Tử mở cách sòng bạc không quá xa.
Tường Tử chỉ cho chúng tôi xem, cái cửa hàng đó không khác gì với những cửa hàng nhỏ mà chúng tôi gặp trên đường đi. Cửa hàng khoảng mười mét vuông, sát tường là những kệ hàng, ngay chính giữa được đặt thêm một kệ hàng nữa. Cả cửa hàng như được lấp đầy bởi những kệ trưng bày.
Cửa hàng kinh doanh cả ngoài đường, bên ngoài cửa bày hai tủ kem và một tủ nước giải khát, phía trên ba tủ này đều có dán những tấm áp phích cũ, trông có vẻ rất bắt mắt.
Tường Tử thò người vào bên trong, nở nụ cười với người phụ nữ bên trong, “Thím ơi, chú cháu đâu rồi?”
Người phụ nữ quay qua nhìn cậu ta một cái, rồi không chút biểu tình mà quay lại tiếp tục im lặng xem video trên ipad.
Tường Tử quay lại nhìn chúng tôi, không còn cách nào khác chỉ có thể mặt dày mà bước vào trong, “Thím, cháu có chuyện cần tìm gặp chú.”
Người phụ nữ bực mình trả lời: “Cậu không biết tự gọi điện thoại hỏi ông ấy à?”
Tường Tử ngoan ngoãn trả lời: “Cháu gọi rồi nhưng không có người nghe máy.”
“Vậy cậu bảo tôi phải làm sao? Làm sao mà tôi biết được chú cậu đã đi đâu chứ?” Người phụ nữ càng trở nên bực mình hơn, xua tay đuổi Tường Tử về.
“Bà ta không biết chuyện đó?” Tôi hỏi Tường Tử.
Tôi không quan tâm chuyện gia đình của cậu ta, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện về ma dẫn đường đó là như thế nào.
Tường Tử lắc đầu, “Hôm đấy thím ấy không có ở đó…”
Người phụ nữ kia nhìn về phía chúng tôi, “Cậu đang làm cái gì đó? Những người này là ai? Tìm ông già chết tiệt đó làm gì? Hay là lão ta lại mắc nợ tiền bên ngoài? Tôi nói cho các cậu biết, tôi không có đồng nào hết, các cậu có giết ông ta thì tôi cũng không có đồng nào đâu!”
Người phụ nữ trở nên hung hăng, bực tức chống nạnh rồi chửi mắng chú của Tường Tử đến mức nước bọt bắn tùm lum. Bà ta cứ như vậy mà chửi hơn chục phút, thế mà không có từ nào bị lặp lại.
Bảo vệ thở ra một hơi, cười hì hì chạy đi.
Tường Tử cũng vội vã chào chúng tôi ra về.
Tôi có chút bất lực, không biết phải làm sao nên đành đứng nhìn hai người, một già một trẻ bước đi trong vội vã.
Lữ Xảo Lam lên tiếng: “Nếu đổi ngược lại là tôi thì tôi cũng sợ mấy tên tội phạm vô nhân tính kia hơn.”
Tôi chỉ im lặng.
Ma quỷ mà Lữ Xảo Lam gặp phải đều đã được gấu Teddy xử lý gọn, ngay cả những tên tội phạm cũng vậy, cô ấy rất tin tưởng vào những con gấu của mình nên không hề cảm thấy sợ hãi trước những việc kì lạ như vậy.
Tôi và Lữ Xảo Lam chậm rãi cùng nhau quay trở về. Ở nơi này bắt xe là một chuyện không hề dễ dàng. Hơn nữa, chúng tôi cũng muốn ghé qua xem thử khu dân cư trước đó.
Lúc trước người đông, tôi lại gây ra chuyện lớn như thế nên thật sự không tiện chút nào. Bây giờ qua đó, những người tò mò chắc đã ít đi rồi.
Tôi đã đoán đúng.
Những người tò mò bên dưới toà nhà trong khu dân cư đã giảm đi hơn phân nửa. Đi trên đường, chúng tôi có thể nghe thấy được âm thanh bàn tán của những người kia. Vẫn có người để ý đến chúng tôi, tuy nhiên không có ai liên hệ chúng tôi với chuyện lúc trước với nhau.
Người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc bờm ngựa ngồi trên dàn máy nóng điều hoà nay cũng không còn nữa.
Cánh cửa lớn của tòa chung cư vẫn đang mở.
Tôi và Lữ Xảo Lam tiến vào bên trong, không có quá nhiều người chú ý đến chúng tôi.
Sau khi vào bên trong thì tôi mới phát hiện những người tò mò lúc trước đều đang ở trong tòa nhà. Bọn họ đều biết con ma đó không còn ở đây nữa nên mới gan dạ bước vào trong để thoả mãn lòng hiếu kì của mình.
Những thanh niên trẻ tuổi với mái tóc bờm ngựa kia đang đứng bên trong căn phòng, kể lại chuyện ma mà mình đã gặp phải.
Tôi cảm nhận được có một luồng âm khí nhàn nhạt bên trong.
Đột nhiên Lữ Xảo Lam kéo lấy áo tôi rồi kích động chỉ vào một góc căn phòng.