Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 705 : Quy định ở hối hương (2)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Từ lúc tôi bắt đầu mở mắt âm dương và có thể cảm nhận được âm khí đến nay thì chưa từng có cảm giác như thế này. Những luồng âm khí mà tôi cảm nhận được nếu không phải là do hồn ma cử động lưu lại rồi tản vào trong không khí, thì là do bản thân hồn ma tự phát ra.



Cho dù là loại nào đi chăng nữa thì đều có nguồn gốc của nó, đó chính là hồn ma của người chết.



Thế nhưng những luồng âm khí trong nhà lúc này không phải được toả ra từ trên người của Mạnh Hoa. Tôi có thể cảm nhận được âm khí trên người ông ta đang không ổn định, nhưng âm khí không toả ra khắp phòng, tâm trạng của Mạnh Hoa, hoặc nói đúng hơn là thực lực của ông ta chưa mạnh đến mức có thể trong một lúc toả ra nhiều âm khí như vậy.



Luồng âm khí này đến rất đột ngột, không chỉ có mình tôi cảm thấy bất ngờ mà những người kia cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trong nhà đang giảm một cách nhanh chóng. Tôi có thể nhìn thấy được bọn họ đang nổi da gà vì lạnh.



Hai người tranh chấp dữ dội nhất kia bây giờ cũng khẽ rụt cổ lại, đưa tay xoa cơ thể của mình.



Sau khi tiếng cãi lộn lắng xuống thì tiếng khóc và tiếng kêu của đứa trẻ trở nên rất rõ ràng.



“Cha...” Đứa trẻ lại kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về chỗ bên cạnh mình với ánh mắt khó hiểu, sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.



Trên cửa sổ còn có bóng của Mạnh Hoa.



Hành động này của đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của những người lớn.



Rất nhanh sau đó có người hét lên.



“Có ma! Mọi người mau nhìn đi! Nhìn kìa!” Người phụ nữ kia vừa hét vừa chỉ về phía cái bóng của Mạnh Hoa đang phản chiếu trên cửa sổ.



Cái bóng đó dần dần trở nên rõ nét hơn, ai ai cũng có thể nhìn thấy được là Mạnh Hoa đang trừng mắt liếc bọn họ.



Một đám người bắt đầu nhốn nháo cả lên, hoảng loạn chạy nhanh ra ngoài.



Đứa trẻ được Mạnh Hoa bảo vệ nên không bị thương chỗ nào cả, nhìn vẻ mặt của cậu ta, có vẻ như cậu ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.



Lúc trên xe, tôi cảm thấy cậu học sinh kia có chút ngờ nghệch, còn trẻ không hiểu đời cũng là bình thường thôi nhưng cái loại khẩn trương không biết làm sao lúc đó của cậu ta lại mạnh mẽ hơn so với người khác.



Giờ đây khi nhìn đứa bé này, tôi càng cảm thấy có chút không đúng lắm.



Người trong phòng đã chạy hết ra ngoài rồi.



Mạnh Hoa ngồi xổm xuống, trong lòng có loại đau khổ không nói lên lời.



Ông ta ôm đứa bé vào lòng, khẽ lên tiếng an ủi. Đứa trẻ vẫn như cũ hoang mang không hiểu.
Những thứ này không phải được hình thành một cách tự nhiên sao? Những con ma ở đây không phải bị ảnh hưởng trực tiếp bởi người dân Hối Hương sao?



Chuyện này thật khó tưởng tượng.



Tôi và Mạnh Hoa có chung một suy nghĩ: Đồ lừa đảo!



Những lời nói của con ma trước mặt này không có cách nào để chứng thực.



Nếu như đây là một con ma chết trước Mạnh Hoa mười mấy năm, phát hiện được sự tồn tại của Mạnh Hoa rồi chạy đến ra oai thì cũng không phải là không có khả năng.



Ma quỷ hẳn là sẽ hành động theo chấp niệm lúc còn sống, nhưng tôi đã từng gặp qua rất nhiều những con ma “khác người” rồi, gặp thêm một con nữa thì tôi cũng không quá ngạc nhiên đâu.



Nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến luồng âm khí kia.



Cái cảm giác vẩn đục này, chắc không phải là một sự trùng hợp chứ?



Tôi có chút ngập ngừng.



Nhưng Mạnh Hoa lại kiên định cho rằng con ma trước mặt này là tên lừa đảo.



“Tôi chưa từng nghe nói về người dẫn đường. Tôi ra đời và sinh sống ở vùng này, cũng đã nghe qua rất nhiều câu chuyện ma, nhưng không hề nghe nhắc đến ông.”



Giọng điệu của Mạnh Hoa rất chắc chắn.



Sự tự tin chắc chắn này đều do cái cách suy nghĩ giống nhau của người dân Hối Hương mà ra.



Con ma đó cười nhạt: “Tôi chỉ là người dẫn đường, đến đây để thông báo một vài chuyện với ông Mạnh, sau này ông làm như thế nào thì đó là việc của ông.”



Vừa dứt câu thì tôi bỗng cảm nhận được cái luồng âm khí vẩn đục đó lan toả ra khắp phòng.



Bà Lý và đứa trẻ kia phản ứng có chút chậm chạp, hai người họ hoang mang nhìn xung quanh.



Cả người đứa trẻ run lên, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.



Sắc mặt Mạnh Hoa thay đổi, khi định làm gì đó thì bỗng cảm thấy khó thở, ông ta ôm chặt lồng ngực, quỳ cả người xuống đất.