Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 704 : Quy định ở hối hương (1)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, Tường Tử không lên tiếng trả lời.
Tôi có chút không nhẫn nại, ép hỏi: “Vì sao không trả lời? Có phải các cậu đã làm gì rồi không?”
Tường Tử hoang mang nói: “Không phải, tôi... tôi cũng không biết nữa... Nghe anh nói như vậy tôi mới sực nhớ ra... Ngoại trừ những người đi đến chỗ này ra thì những người khác đều không hề hay biết về chuyện xảy ra ở đây. Có nhiều người rời khỏi quê hương, đi đến nơi khác để làm việc, chắc họ cũng có nói qua nhưng người ngoài không tin... Nơi này... À, ma nhiều lắm...”
Tường Tử trả lời một cách qua loa, nhưng tôi đã hiểu được ý của cậu ta.
Những hiện tượng quái dị xảy ra ở Hối Hương thật sự là quá nhiều. Hơn nữa chuyện mà những người dân Hối Hương bịa ra rất vô nghĩa, nhiều chuyện đều chỉ là tin vỉa hè đơn thuần mà thôi.
Nếu như đem nguyên văn những câu chuyện ma ở Hối Hương đưa lên mạng thì chắc chắn sẽ bị nhiều người chê là quá giả tạo.
Nhưng tôi cứ cảm thấy là có gì đó không ổn lắm.
Tường Tử cũng không hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra cả.
Sau khi tôi cúp máy liền bảo Tí Còi khoan hãy làm chuyện này.
“Có gì đó không ổn lắm. Cái nơi Hối Hương này...” Tôi không diễn tả được cái cảm giác quỷ dị trong lòng.
Gã Béo nói: “Nếu như thật sự bị đưa lên mạng thì không dễ dọn dẹp đâu. Phương hướng lời đồn chưa chắc sẽ đi theo hướng chúng ta mong muốn. Nếu chữa lợn lành thành lợn què…”
Tí Còi suy nghĩ một hồi, thở dài từ bỏ ý định này.
Khác với những công ty giải trí, chủ yếu là do chúng tôi không có nhiều tiền để đầu tư về mặt này.
Tí Còi lên tiếng: “Nếu như chúng ta có nhiều tiền đầu tư vào việc quảng cáo như công ty truyền thông Tinh Đồ, vậy thì có thể giải quyết được chuyện này rồi.”
Tôi không mấy quan tâm đến những chuyện xảy ra ở giới giải trí, tò mò lắm thì cũng chỉ nhìn lướt sơ qua thôi, đối với những công ty giải trí thì tôi không có chút hiểu biết nào.
Không ngờ Gã Béo lại tiếp lời: “Công ty sản xuất của bộ phim ‘Yêu đã khuynh thành’ kia?”
Người phụ nữ này hình như là bà vợ của ông chủ cửa hàng nhỏ kia. Bà thím của Tường Tử đanh đá chua ngoa, bắt đầu cãi nhau với người khác, nước mắt trên mặt cũng không lau khô, sự đau xót vốn dĩ giờ trở nên dữ dằn, thay đổi một cách không logic.
Người đàn ông đang cãi lộn với bà ta cũng là một cao thủ đổi mặt. Trong tầm nhìn của Mạnh Hoa, người đàn ông đó cũng dàn dụa nước mắt, đau khổ vô cùng, nhưng bây giờ lại xắn tay áo lên, bắt đầu giằng co với người phụ nữ.
Những người có mặt ở đó đều là như vậy cả.
Đứa trẻ bị xô ngã sang một bên, không ai đếm xỉa đến, cậu ta cảm thấy rất sợ hãi.
Lúc này Mạnh Hoa đã hoàn hồn lại, bắt đầu cử động, đi lướt qua đám người kia, đến bên cậu bé, ôm chầm lấy cậu bé.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, nghi hoặc gọi một tiếng “Cha?”
Những người lớn đang đánh lộn căn bản là không nghe thấy.
Nhưng đột nhiên tôi phát hiện ra rằng tôi có thể nghe hiểu được ngôn ngữ địa phương của những người đó.
“Tiền tang lễ cho anh tôi mấy người dựa vào cái gì mà không chịu bỏ ra? Đã không bỏ tiền ra rồi mà còn muốn đòi tiền bồi thường sao?”
“Đó là tiền nuôi dưỡng cháu ngoại tôi! Tiền này phải trả cho cháu ngoại tôi!”
“Thế được, tiền đó là của Phàm Phàm! Tôi sẽ chăm sóc cho Phàm Phàm, không cần đến đám vong ân phụ nghĩa như mấy người chăm sóc nó!”
“Nằm mơ! Bà mới là đồ vong ân phụ nghĩa! Anh rể tôi đã đưa cho các người bao nhiêu tiền rồi. Cái nhà này cũng bị các người vét sạch!”
“Chị của ông chết lâu rồi, anh rể gì chứ! Anh tôi cho tôi tiền thì sao? Muốn trách thì phải trách chị gái của ông! Ông muốn vơ vét cũng không có cửa đâu.”
Mạnh Hoa cúi đầu nhìn đứa trẻ đang khóc nấc lên kia, lửa giận bùng lên trong lòng ông ta.
Tôi cảm nhận được lượng âm khí trong nhà đột nhiên tăng lên, cả căn nhà đều bị bao vây bởi âm khí.