Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 709 : Gặp lại (1)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Mạnh Hoa biến mất rồi, vấn đề mà tôi phải đối mặt lúc này là gấu Teddy.
Tôi cúi đầu xuống, đúng lúc cùng gấu Teddy hai mặt nhìn nhau.
Cái tai và cái bàn tay người của nó mang lại cho người khác cảm giác quỷ dị, những vết dơ trên người nó cũng khiến cho nó không còn dễ thương như trước nữa.
Có điều đôi mắt làm bằng hai viên thủy tinh của nó vẫn còn bình thường, cái bụng mềm mại của nó cũng giống như những con thú nhồi bông khác.
Tôi khẽ cử động thân mình, đặt gấu Teddy ngay trước mặt, còn tôi ngồi đối diện với nó.
“Chuyện là... Tao tên là Lâm Kỳ.” Tôi tự giới thiệu bản thân: “Có thể là mày có ấn tượng với tao, lúc trong phòng nghiên cứu, Diệp Thanh đưa chúng mày cho một người bạn của tao, lúc đó thì tao cũng có mặt ở đó.”
Tuy rằng lúc đó cả một thùng gấu Teddy đều nằm im bất động, nhưng tôi tin rằng chúng có linh hồn, có thể nhận biết được mọi thứ, ngoài ra cũng sẽ có trí nhớ.
Cảm giác nói chuyện với một món đồ có năng lực đặc biệt rất kì quái. Cũng may là bình thường tôi hay ngồi nói chuyện một mình ở trong phòng nghiên cứu, bây giờ ngồi “độc thoại” với gấu Teddy cũng không có vấn đề gì cả.
Gấu Teddy nhìn về phía tôi bằng cặp mắt làm bằng thủy tinh kia.
“Cái đó...” Tôi cảm thấy khó mở lời, chủ yếu là do tôi không biết gấu Teddy đang có suy nghĩ gì.
Nếu như bây giờ tôi lập tức nói cho nó biết, Lữ Xảo Lam đang ở phòng kế bên, cô ấy không muốn vứt bỏ chúng nó đâu thì nó sẽ có phản ứng gì nhỉ? Chạy về với Lữ Xảo Lam sao?
Lữ Xảo Lam vốn đã đồng ý giúp chúng tôi, cũng đã đồng ý nhờ gấu Teddy giúp đỡ để tìm được Trần Hiểu Khâu. Nhưng nếu như cô ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của gấu Teddy...
Đối với tình thương của cô ấy với gấu Teddy, tôi cảm thấy nếu như cô ấy biết chuyện này thì cô ấy rất có thể sẽ trầm mặc mà nhìn tôi, rồi nghĩ cách đem toàn bộ số gấu Teddy quay về nhà, không can thiệp vào chuyện này nữa.
Còn gấu Teddy, rất có thể nó sẽ tự nguyện đi về với Lữ Xảo Lam.
Dự định của tôi quả thật là có chút bỉ ổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự an nguy của nhóm Trần Hiểu Khâu, thì tôi lại không thể không nghĩ nhiều như vậy.
Tôi tạm gác chuyện của Lữ Xảo Lam sang một bên, lên tiếng hỏi những chuyện liên quan đến việc Trần Hiểu Khâu bị mất tích.
Rõ ràng là gấu Teddy không thể lên tiếng trả lời tôi được, sau khi nghe tôi hỏi rất nhiều câu hỏi thì nó vẫn không nhúc nhích, cái bàn tay kia cũng không động đậy chút gì.
Tôi lấy điện thoại ra: “Mày biết đánh chữ không? Hoặc là viết chữ? Vẽ cũng được. Tao đến tìm Trần Hiểu Khâu. Lúc cô ấy bị mất tích, chúng mày đang ở chung với cô ấy đúng không? Còn có cảnh sát họ Trang kia. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Mày nói cho tao biết được không?”
Cái bàn tay người của gấu Teddy khẽ cử động, ngón tay gõ lên giường.
Tôi chỉnh điện thoại xong xuôi, đẩy đến trước mặt gấu Teddy.
Ngón tay của gấu Teddy di động đến bên điện thoại, vuốt nhẹ chiếc điện thoại.
Gấu Teddy không cử động gì cả.
Tôi nói đúng rồi.
Những đứa trẻ kia muốn nhập vào gấu Teddy để được hồi sinh, nhưng sau đó lại bị gấu Teddy nuốt chửng, bây giờ gấu Teddy đang bị ảnh hưởng bởi những đứa trẻ đó.
Tôi khẽ nuốt ngụm nước bọt: “Chúng mày có thể khống chế được bản thân không? Hay là chúng mày sẽ bị biến thành những đứa trẻ đó?”
Tình huống thứ nhất thì còn dễ bàn, chỉ là hình dạng của gấu Teddy có sự thay đổi. Từ một con thú nhồi bông biến thành một con quái vật, hoặc thậm chí là biến thành một con người, hai cái này đều nghiêm trọng.
Nhưng cũng không thể nghiêm trọng bằng tình huống thứ hai.
Nếu là tình huống sau thì tức là đám gấu Teddy sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn và biến thành những đứa trẻ từng bị bắt cóc.
Tôi không ghét trẻ con, cũng rất đồng cảm với những gì mà chúng gặp phải. Thế nhưng, một lũ trẻ đã chết từ nhiều năm trước, trí lực chưa đầy đủ, lại còn từng trải qua sự việc thảm thương như vậy sống lại sẽ có ý nghĩa gì, tôi rất rõ ràng.
Đám trẻ con đó chắc chắn sẽ không chịu nghe lời giống như gấu Teddy đâu.
Cái loại suy nghĩ này có chút bỉ ổi và ích kỉ, nhưng ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là thế.
Tôi có chút chán nản.
Gấu Teddy giơ bàn tay người lên và giơ một ngón tay ra.
Chắc nó đang trả lời câu hỏi của tôi, đáp án chính là tình huống thứ nhất.
Đây là một tin tốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cũng sâu sắc ý thức được tính tình của mình.
Tôi cười khổ, đặt lại gấu Teddy xuống giường.
“Nói thật, đối với tao mà nói thì đây là một chuyện tốt, chúng mày có thể giúp tao tìm được bạn của tao mà sẽ không bỏ chạy theo Lữ Xảo Lam.” Tôi thẳng thắn nói: “Nhưng mà làm như vậy thì không công bằng với Lữ Xảo Lam. Cô ấy thật sự… rất thích chúng mày. Cô ấy rất muốn tìm lại chúng mày.”
Gấu Teddy khẽ cúi thấp đầu, giống như đang nhìn về phía cái bụng của mình vậy.
“Chắc chắn sẽ có cách hồi phục trở lại!” Tôi đưa tay sờ đầu nó: “Những đứa trẻ đó chắc đã bị chúng mày nuốt chửng rồi. Nhiều năm như vậy cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, tình trạng này chỉ là tạm thời thôi.”
Gấu Teddy chỉ ngồi im ở đó mặc cho tôi vuốt đầu nó, đợi khi tôi rút tay lại thì nó chạy đến bên điện thoại, khoanh cái con ma kia lại, sau đó đem nó xoá đi.