Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 710 : Gặp lại (2)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi cảm thấy có chút khó hiểu: “Mày muốn nói gì vậy? Con ma đó đột nhiên biến mất sao?”



Đương nhiên là gấu Teddy không thể lên tiếng trả lời câu hỏi của tôi rồi, nó tiếp tục nhấn vào cái chỗ bôi xoá và xoá đi Trần Hiểu Khâu cùng cảnh sát Trang, chỉ giữ lại cái thùng đó thôi.



Tôi nhìn về phía màn hình điện thoại: “Con ma kia biến mất trước, sau đó thì đến lượt Trần Hiểu Khâu và cảnh sát Trang, chúng mày thì bị giữ lại ở đó.”



Gấu Teddy gật đầu.



“Mày cũng không biết bọn họ đã đi đâu sao?” Tôi hỏi tiếp, hi vọng gấu Teddy sẽ cho tôi một câu trả lời phủ định, hoặc là có thể cung cấp cho tôi manh mối gì đó.



Gấu Teddy chỉ lắc đầu.



Tôi cũng không thất vọng, lại hỏi tiếp: “Vậy mày có biết cái người dẫn đường ở Hối Hương không?”



Gấu Teddy lại tiếp tục lắc đầu.



“Sau đó chúng mày được nhân viên ở bệnh viện nhặt được và đưa đến Cục Cảnh sát, tiếp đến thì chúng mày bị phân tán đúng không?”



Gấu Teddy gật đầu.



“Mày xử lí những con ma ở Hối Hương sao?”



Gấu Teddy tiếp tục gật đầu.



Nó còn chỉ vào cái tai và cái bàn tay người của nó, sau đó lại bắt đầu vẽ gì đó trên điện thoại.



Lần này nó không vẽ người que nữa mà vẽ một cái hình người trông khá xấu, tôi cố gắng lắm mới nhìn ra được đó là một người đàn ông, mặc áo T-Shirt, mà lại hình như đang mặc một cái quần đùi.



Gấu Teddy không quen sử dụng điện thoại di động, nhưng những app trên điện thoại smartphone đều rất dễ sử dụng.



Gấu Teddy đổi màu vẽ, bắt đầu tô màu lên áo T-Shirt và quần đùi.



Áo màu vàng, quần màu xanh lục.



Cái vệt màu đỏ đó chắc không phải là hoa văn trên áo đâu. Vì gấu Teddy cũng tô một vệt màu đỏ lên tay của người này.



Tôi hỏi: “Đây là con ma mà mày đã tiêu diệt đúng không?”



Gấu Teddy khẽ gật đầu.



Nó xoá cái hình người này đi, sau đó lại vẽ tiếp một người phụ nữ. Người phụ nữ này thì không có bị thương ở đâu cả, nhưng mặt thì lại bị tô thành màu tím, e rằng là chết do trúng độc hoặc là đuối nước gì đó.
Tôi nghĩ đến đây thì lại cảm thấy đỡ căng thẳng hơn, tôi đem giấu gấu Teddy đi.



“Lạch cạch”, cửa phòng trước mặt tôi được mở ra.



Trong phòng Lữ Xảo Lam vẫn đang sáng đèn, có ánh sáng chiếu ra ngoài cửa.



Tôi nhìn thấy Lữ Xảo Lam.



Cô ấy đang khóc, vẻ mặt trông rất khó coi.



Nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy con gấu Teddy trên tay tôi thì bỗng sững người, cả người khẽ run lên.



Tôi thấy cô ấy không bị sao cả liền vội nghiêng mình qua chắn gấu Teddy, lên tiếng: “Làm tôi sợ quá. Cô gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì nữa.”



Vẻ mặt của tôi chắc là không được tự nhiên lắm, người cảnh sát đi ra xem tình hình kia đang bước về phía này.



Lữ Xảo Lam là một người thông minh, cô ấy bước ra khỏi phòng, sau đó lại đưa tay đẩy tôi vào trong: “Trong nhà vệ sinh có con gián, nó biết bay, anh mau xem giúp tôi đi.”



Tôi thuận theo đó bước vào phòng.



Cũng không biết người cảnh sát đó có nhìn thấy con gấu Teddy trên tay tôi hay không, nhưng Lữ Xảo Lam đã đứng chặn ngay trước cửa, bày tỏ lòng biết ơn và xin lỗi với cảnh sát kia.



Tôi đi vào trong nhà vệ sinh, rồi thở ra một hơi.



Một lúc sau, nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi thò đầu ra để xem thử.



Lữ Xảo Lam chạy vội qua chỗ tôi.



Tôi bật cười, giơ gấu Teddy đang ngơ ngác lên trước ngực.



Lữ Xảo Lam bật khóc nức nở, cô ấy cắn chặt môi, cắn chặt đến nỗi môi chảy cả máu.



Cả người cô ấy run lẩy bẩy, đưa tay ra đón lấy gấu Teddy, sau đó ôm chặt lấy nó, nước mắt rơi trên mặt nó và cái chùm tóc đuôi ngựa quái dị kia.



Sau một hồi ngơ ngác thì gấu Teddy mới giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt Lữ Xảo Lam, đưa đầu dụi vào cổ của cô ấy.



Cái bóng đèn là tôi thực ra không nên ở đây, nhưng cái khách sạn tồi tàn này không có phòng ghép. Vả lại tôi còn một vài chuyện cần phải nói rõ với Lữ Xảo Lam.



Tôi đang định lên tiếng cắt ngang cuộc gặp gỡ của hai người họ thì lúc này tôi bỗng nhìn thấy cái chùm tóc buộc đuôi ngựa trên đầu gấu Teddy đang dần biến mất.