Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 713 : Mạnh nhất phàm (3)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi vừa thấy vậy, trong lòng liền thầm kêu không tốt, bất giác quay đầu nhìn phía dưới lầu.



Tôi không nhìn thấy Lữ Xảo Lam, chắc cô ấy đã xuống lầu gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, nhưng ai biết được cảnh sát khi nào mới tới được?



Đám người đó vừa lên tiếng chửi mắng vừa xông vào trong phòng, tôi vội vã đi theo vào đó.



Tên côn đồ cầm đầu kia cảm thấy kì lạ, gã đưa tay ngăn tôi lại: “Này, cậu có ý đồ gì vậy? Cậu có quen với tên nhóc kia à?”



Lúc tôi đang định lên tiếng nói gì đó thì bỗng có một tiếng hét vang lên từ trong nhà.



Đám côn đồ xông vào nhà Mạnh Hoa hình như bị doạ cho sợ chết khiếp, lũ lượt chạy ra khỏi nhà.



Tên cầm đầu lên tiếng mắng chửi vài câu, còn giơ tay lên tát vào đầu của một tên côn đồ nào đó, nhưng cũng không có tác dụng gì cả.



Cảm đám nháo nhào cả lên, tôi cũng không có cách nào để chen vào trong nhà được.



“Đại ca, có ma! Trong đó có ma!”



“Mẹ ơi, căn nhà này bị ma ám rồi.”



“Đại ca, mau chạy đi!”



“Tao đã bảo là chuyện rất tà môn mà! Hôm qua cũng vậy.”



Đám người đó ồn ào cả lên, chốc chốc lại chen thêm vài câu tiếng địa phương vào.



Tôi thế mà có thể nghe hiểu được lời họ nói, đang kinh ngạc không hiểu thì cái tên cầm đầu kia hình như có chút buồn bực, lại có chút tức giận, nhưng nháo nhào một hồi thì cả đám người đi xuống lầu.



Cái vật cản là tôi đây bị bọn họ chen lấn đẩy vào một góc, gáy tôi còn bị đập vào lan can trên cầu thang.



Lúc tôi còn đang cảm thấy choáng váng thì đám người đó đã chạy xuống lầu rồi.



Chuyện này thực sự chẳng hiểu ra làm sao.



Tôi ôm gáy rồi xuýt xoa, chợt nghĩ đến những gì họ nói lúc nãy, tôi bất giác quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang rộng mở kia.



Không biết nhà đối diện không có ai ở nhà hay là do họ quá nhát gan mà không có tí động tĩnh gì cả.



Trong nhà cũng im ắng một cách lạ thường.



Tôi khẽ nuốt ngụm nước bọt, cất bước đi vào trong nhà.



Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ dưới lầu.



Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy là Lữ Xảo Lam đang thở hổn hển chạy lên.



Đang định nói gì đó thì đột nhiên khóa kéo trên cái balo của Lữ Xảo Lam tự mở ra, gấu Teddy thò đầu ra, hai tay của nó bám trên vai Lữ Xảo Lam.



Lữ Xảo Lam quay đầu nhìn về phía sau với ánh mắt ngạc nhiên.




Cậu nam sinh trong gương không có phản ứng gì, cái người ngồi trên giường cũng vậy.



Tôi suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đưa tay tháo cái bùa hộ thân đang đeo trên cổ ra. Tôi cầm bùa hộ thân trên tay và đưa về phía cái người đang ngồi trên giường kia.



Người đó có phản ứng rồi, thân thể khẽ run lên, hơn nữa có ý tránh né lá bùa.



Có tác dụng rồi!



Tôi đang cảm thấy mừng rỡ, mong rằng bùa hộ thân có thể diệt trừ được con ma kia. Lúc này bỗng có tiếng ồn ào vang lên ở ngoài cửa.



“... Ông đừng có đi vào trong!”



“Tại sao lại không được đi vào? Chẳng phải nói là căn nhà này bị ma ám sao? Người đàn ông đi chung với cô đâu? Chẳng lẽ đã chết ở trong nhà? Hay là bị ma bắt đi rồi?”



“Ông đang nói bậy gì đó?”



Lữ Xảo Lam và Trần Tử An đang cãi lộn ngay trước cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng của Vương Tiểu Bằng và tiếng của một người đàn ông khác.



“Đám côn đồ lúc nãy đã chạy hết rồi sao?”



“Có ai bị thương không?”



Lữ Xảo Lam không lên tiếng trả lời, Trần Tử An đáp: “Bọn họ đã bị ma doạ cho chạy trốn hết rồi!”



Lúc này bên ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng bước chân.



Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đã đi vào trong nhà rồi.



Ngoại trừ Lữ Xảo Lam, Trần Tử An và Vương Tiểu Bằng ra thì còn có thêm một người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục cảnh sát. Tuy rằng tôi không quen với người đó, nhưng tôi có thể nhận ra được khí chất trên người đối phương. Người đó chính là cảnh sát mà tôi gặp tối qua!



“Có chuyện gì vậy? Anh đứng ở cửa làm gì?” Vương Tiểu Bằng hỏi:



Trần Tử An cười hì hì nói: “Con ma đó đâu? Nó ở đâu vậy?”



Bọn họ vừa nói vừa đi vào trong phòng.



Tôi nhìn thấy vẻ mặt của bốn người họ, Lữ Xảo Lam đang rất bất an, Trần Tử An tò mò, Vương Tiểu Bằng với vẻ mặt khó hiểu, còn cái người cảnh sát kia, người đó vừa mới đi vào đã nhìn về phía tấm gương đó ngay, sau khi sững sờ thì quay đầu ra sau, rồi lại ngơ ngác quay đầu lại.



“Chẳng lẽ đây chính là ma?” Lúc này Trần Tử An rất khó ưa, ông ta đưa tay ra định tóm lấy vai người đang ngồi trên giường.



Một tay của tôi đang ôm gấu Teddy, tay còn lại đang cầm cái bùa hộ thân, vì vậy tôi chỉ đành bước qua đó để ngăn ông ta lại.



Trần Tử An khẽ lùi về sau một bước.



Ông ta vừa mới lùi một bước xong thì cái người đang ngồi trên giường bỗng khẽ cử động.



Trần Tử An đột nhiên trừng to mắt ngay trước mặt tôi.