Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 714 : Mạnh nhất phàm (4)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu nhìn một cái.



Người trên giường vẫn như thế, tôi không nhìn thấy có gì hết.



Trần Tử An bị doạ cho sợ chết khiếp, lay mạnh cánh tay của tôi, dáng vẻ muốn chạy khỏi đây.



Tôi căng da đầu nhìn kỹ về phía cái người đang ngồi trên giường.



Tôi vốn dĩ định nhìn kĩ mặt của người đó. Nếu cậu ta đã muốn giấu mặt đi, không nói đến những nội dung quen thuộc trong các câu chuyện ma, mà chỉ cần theo logic người bình thường thôi thì cũng có thể đoán ra được khuôn mặt của người đó chắc chắn là có vấn đề. Trong đầu tôi tưởng tượng ra các loại hình dáng khuôn mặt của người đó, thậm chí tôi còn nghĩ đến những tình huống xảy ra trong sự kiện “Khuôn mặt ma quái trên màn hình đen”.



Tuy nhiên, sau khi được Trần Tử An “nhắc nhở”, tôi mới phát hiện cái chỗ có vấn đề không phải là chính diện khuôn mặt người đó.



Nói đúng hơn thì... Dưới mái tóc sau đầu của người đó... cũng có một khuôn mặt…



Tôi cũng giống như Trần Tử An, trừng to mắt nhìn.



Kiểu tóc của Mạnh Nhất Phàm rất bình thường, chính là cái kiểu tóc ngắn của con trai thường gặp, có hơi dài một chút. Tôi nhớ cậu ta còn có để tóc mái.



Bây giờ tôi không nhìn thấy tóc mái, nhưng tôi lại nhìn thấy có một đôi mắt đen láy ẩn trong đám tóc.



Đôi mắt đó đang nhìn tôi...



Lúc nãy không phải là cậu ta đang cố tình tránh né tôi, không để cho tôi nhìn thấy mặt, mà là cậu ta vẫn luôn nhìn tôi...



Tôi cảm thấy lạnh cóng.



Trần Tử An thấy tôi không động đậy, có ý định muốn chạy, ông ta cũng thật sự thả hai tay đang tóm lấy tay tôi ra, rồi lùi về phía sau.



Đôi mắt đó vẫn đang nhìn chằm chằm về phía tôi.



Dường như cậu ta đã biết là mình bị phát hiện rồi.



Bỗng có những tiếng “rắc rắc” do các khớp xương ma sát với nhau phát ra từ hai cánh tay của Mạnh Nhất Phàm, hai cánh tay bẻ ngược ra sau, dường như là đã bị bẻ đến cực hạn rồi nên cậu ta chỉ đành trở lại tư thế bình thường, hai tay ôm lấy sau đầu, vén tóc lên.



Cái gương mặt sau đầu trông rất bình thường, có mũi có mắt, còn có tai và miệng nữa.



Khuôn mặt đó chắc chắn là không đúng, có điều xét về ngũ quan thì hình như đó là khuôn mặt của một cô gái.



Vương Tiểu Bằng và Trần Tử An đồng loạt hét lên. Chỉ khác nhau là Trần Tử An hét lên với vẻ ngạc nhiên kỳ quái, còn Vương Tiểu Bằng thì hét lên vì sợ.



Tôi nhìn về phía gương mặt đó, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Nhất Phàm trong gương.



Người Mạnh Nhất Phàm nhìn vẫn là tôi.



Tình hình lúc này trở nên có chút phiền phức.




Có vẻ như Vương Tiểu Bằng bị doạ đến cả người mềm nhũn, anh ta dựa vào tường, cả người mềm oặt.



Tôi chạy vội ra ngoài và còn nghe được những tiếng bước chân hỗn loạn đang chạy theo sau tôi. Lúc xuống đến tầng dưới thì đám người chạy theo đã đuổi kịp tôi.



Trần Tử An cũng đi theo, phía sau còn có Lữ Xảo Lam đang thở hổn hển.



“Để tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện.” Trần Tử An có chút hưng phấn đến bất thường.



Bây giờ tôi cũng không thể nói gì Trần Tử An được.



Tôi và Lữ Xảo Lam lên xe của Trần Tử An.



Khi nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy người cảnh sát kia đang đuổi theo chúng tôi.



Trần Tử An đạp chân ga, ông ta cho xe chạy với tốc độ rất nhanh, không hề tuân thủ luật an toàn giao thông.



“Này, người anh em, cái người bắt ma rất giỏi mà mọi người đồn đãi hôm qua có phải chính là cậu không? Thật lợi hại!” Trần Tử An lại bắt đầu lảm nhảm.



Lúc này tôi không thèm đếm xỉa gì đến Trần Tử An, tôi chỉ mong mau chóng đến bệnh viện thôi.



Lữ Xảo Lam không hài lòng lên tiếng: “Ông không sợ sao?”



Trần Tử An khẽ liếc nhìn vào gương chiếu hậu, có vẻ như ông ta đang nhìn hai chúng tôi thông qua cái gương đó.



Lữ Xảo Lam cũng nhìn vào cái gương, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.



“Đã nhiều năm rồi tôi chưa gặp phải chuyện như thế này. Thật sự rất kích thích!” Trần Tử An đáp.



Lữ Xảo Lam kìm nén lửa giận trong lòng: “Gây ra án mạng rồi mà còn cảm thấy kích thích?!”



Trần Tử An thu lại nụ cười: “Nạn nhân có lẽ là dân tỉnh khác đấy chứ. Ở chỗ này của chúng tôi chính là như vậy đấy.”



Giọng điệu của ông ta không chỉ chọc giận Lữ Xảo Lam mà còn chọc giận cả tôi.



“Đủ rồi! Chính là do cái suy nghĩ này của mấy người nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy đấy! Đều là người cả, sống chung trong một quốc gia, các ông có chút lòng thương người nào không?” Tôi lớn tiếng nói.



Trần Tử An nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên: “Điều này làm sao có thể trách chúng tôi được? Cái quy định này cũng đâu phải do chúng tôi đặt ra.”



Tim tôi thắt lại.



Lữ Xảo Lam đang định nói gì đó.



Tôi lên tiếng trước một bước: “Ông biết quy định này là do ai đặt ra sao?”