Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 726 : Thôn quẹo cổ (5)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


“Tiểu Phương à… Lần này cháu bị nó nhìn trúng rồi đó...”



“Đám quỷ nhỏ này! Nói bao nhiêu lần là không được đến chỗ đó rồi. Không được đến chỗ đó!”



“Oaaa...”



“Hu hu hu...”



Trước mắt tối om, tôi không nhìn thấy gì cả. Chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn.



Những âm thanh nối liền với nhau, mỗi người giống như đang tự độc thoại một mình. Rất nhiều lời nói chồng chéo lên nhau, nhưng kỳ lạ là tôi có thể phân tách được từng câu nói, thậm chí còn phân biệt được lời nói của từng người.



“Phù…”



Một tiếng thở dài lấn át mọi âm thanh khác, cũng là âm thanh duy nhất tôi nghe thấy lúc này, đồng thời tôi cũng ngửi thấy mùi khói thuốc lá chất lượng kém khiến người ta nghẹt thở.



“Tiểu Khúc à! Việc này không phải người trong làng không muốn giúp mà là giúp không nổi. Chị cũng biết đó, bé gái ưa nhìn nào đến chỗ đó mà bị con ma đấy nhìn trúng thì chỉ có nước chết. Chị muốn cứu con gái chị cũng chỉ còn cách đó thôi.” Là tiếng nói của người vừa thở ra khói thuốc, giọng nói trầm đục, chắc là là một người đàn ông lớn tuổi. Trong giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi và bất lực.



Giọng người đàn ông vừa dứt, cảnh vật trước mắt tôi dần trở nên rõ ràng, không gian tăm tối dần sáng rõ hơn.



Cái cô bé đó hoảng sợ ngồi trên giường đất, tay người phụ nữ cầm một cái bát nhỏ, trên mặt vương đầy nước mắt. Bà ta bôi trét thứ bột màu đỏ lên mặt cô bé, vừa bôi vừa an ủi. Cô bé dần bình tĩnh lại.



“Mẹ ơi, làm vậy con ma sẽ không đến tìm con nữa phải không?” Ánh mắt cô bé đầy chờ mong, tay trái nắm lấy tay phải - nơi có vài vệt máu và dấu tay đỏ tươi.



Cô bé lúc này tôi thấy có chút khác so với cô bé tôi nhìn thấy lúc nãy. Có lẽ thời gian trôi qua đã khá lâu, bé gái năm nào đã thành một thiếu nữ rồi.



Người phụ nữ gật đầu.



Trong lòng tôi có chút xót xa thương cảm.



Ánh mắt lóng lánh của cô bé năm xưa khác xa với sự trầm lặng của cô bé bây giờ.



Đến giờ cô bé vẫn chưa biết rằng, cuộc đời của mình đã hoàn toàn thay đổi từ lúc bước đến cái sơn động kia.



Cảnh tượng lại thay đổi.



Người đàn ông và người phụ nữ đang cãi nhau, cùng với sự hoang mang không thể làm gì của bé gái. Ở trường học, cô bé bắt đầu bị đám bạn bắt nạt; cô xoá đi lớp bột màu trên mặt kia, nhưng ngay tối hôm đó, cô bé lại mơ thấy ác mộng, trên bàn tay lại xuất hiện vệt máu...
“Tao đã nói nó là yêu quái mà!”



Nữ sinh vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã.



Tôi căn bản không thể lại gần được nữ sinh, mà trực tiếp bị đám học sinh cản bên ngoài.



Đám học sinh bị doạ đến thất thần, lại đẩy thêm mấy cái, cơ thể nữ sinh gần như rơi ra ngoài cửa sổ.



“Á!” Nữ sinh từ cửa sổ rơi xuống.



Tôi chen đến bên cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.



Vị trí hoàn toàn giống nhau, tư thế cũng y hệt, cái xác cũng vậy... Tất cả đều khiến người ta kinh sợ.



Mà bên cạnh xác của nữ sinh hiện ra hình ảnh của một hồn ma, không lâu sau, một cái hồn khác cũng xuất hiện ở chỗ đó.



Tôi nhìn thấy cái hồn ma hiện ra lúc sau vồ lấy hồn ma phía trước, vô cùng ác độc mà bóp cổ nó. Con ma phía trước bị đánh bất ngờ, không kịp phản ứng, thân thể chớp lên mấy cái rồi biến mất.



Đây là....



Tôi nghe thấy tiếng cười.



Con ma nữ, phòng học, tất cả đều biến mất.



Tiếng cười của con gái u ám đáng sợ.



Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập và giọng hát ồn ào.



Tôi nhìn thấy bóng lưng của nữ sinh đó, nữ sinh đến từ cái thôn Quẹo Cổ kia, cái người tên là Tiểu Phương. Cô ta bước ra cổng chính của khu dân cư, mặt mày hớn hở.



Sự đồng tình của tôi dành cho cô ta đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn thấy xe cảnh sát tiến vào khu dân cư, quay đầu nhìn thấy hình ảnh khom lưng của Vương Tiểu Bằng và cái dáng vác túi xác chết đi ra từ khu chung cư, tâm trạng tốt đẹp của tôi hoàn toàn biến mất.



Hối Hương thật sự là một nơi khiến cho người ta không thể vui vẻ nổi.



Tôi cắn chặt răng, trong lúc tâm trạng đang tuột dốc, tôi mở bừng mắt ra.