Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 727 : Thôn quẹo cổ (6)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tâm trạng của tôi vẫn xấu vô cùng.



Cảnh mộng lần này kéo dài không lâu lắm, rất nhiều nội dung đều chỉ lướt qua. Trong mộng tôi nhìn thấy ba con ma nữ, đều đúng lúc tôi chưa kịp cảm thương thì chúng đã làm điều ác.



Cảm giác này khiến người ta vô cùng khó chịu.



Kỳ thật trong lòng tôi cũng hiểu rõ. Bọn họ gặp phải rất nhiều bất hạnh, dù là lúc còn sống hay đã chết, họ đều gặp phải những chuyện bi thảm, cũng đáng nhận được sự đồng cảm. Nhưng những chuyện sau đó bọn họ gây ra lại khiến tôi căm ghét, cũng đập tan sự đồng cảm trong lòng tôi.



Tôi cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại trên bàn tay liền quay lại nhìn.



Cái chân duy nhất của gấu Teddy đứng trên giường, cúi lưng sờ vào tay tôi. Nó phát hiện ra tôi đang nhìn liền đứng thẳng dậy, dùng đôi mắt thủy tinh nhìn tôi chằm chằm.



Tôi thở phào một tiếng. Ngồi từ trên giường dậy rồi vuốt ve đầu nó.



“Lữ Xảo Lam đang ngủ à? Sao mày lại vào đây được?” Tôi hỏi gấu Teddy.



Gấu Teddy ngoan ngoãn cho tôi vuốt ve, đương nhiên nó cũng không thể trả lời câu hỏi của tôi.



Tôi đã sớm biết rõ mấy con gấu Teddy của Lữ Xảo Lam rất ngoan ngoãn, dịu dàng. Nó vốn là đồ chơi cho trẻ em và cũng ngập tràn tình yêu dành cho trẻ em. Sau đó cùng với sự phát triển của các hãng đồ chơi, chúng cùng với những sản phẩm cho trẻ em khác dần phát triển dành cho cả người trưởng thành.



Việc ác độc nhất bọn nó từng làm có lẽ là nuốt linh hồn những đứa trẻ xâm nhập vào cơ thể bọn nó.



Nghĩ kỹ lại, nếu không nhờ Lữ Xảo Lam có thể giữ vững tấm lòng thì những con gấu bông này sớm đã biến thành ác quỷ.



Tôi thở dài lần nữa.



Không lâu sau thì trời cũng sáng rồi!



Trang Hoài liên hệ với người của Cục Cảnh sát và chuẩn bị xong chi viện.



Tôi cũng không gọi cho Trần Tử An mà chỉ cùng với Lữ Xảo Lam và đội cảnh sát đi đến thôn Quẹo Cổ.



Trang Hoài báo cáo với Cục Cảnh sát là tìm thấy manh mối của người mất tích, chính là chỗ sơn động kia.
Bọn họ bàn bạc một lúc, quyết định năm cảnh sát cùng đi, vừa đủ ngồi một xe.



Tôi vẫn cảm thấy có chút không yên tâm.



Lữ Xảo Lam hỏi tôi.



Tôi chỉ có thể lắc đầu.



Tôi nhìn về phía chiếc ba lô Lữ Xảo Lam đang đeo, gấu Teddy không thấy chui ra ngoài.



Những người còn lại luân phiên cắt dây leo.



Tôi đi về phía trước nhìn vết cắt trên dây leo, cũng không phát hiện được điều gì. Đây chỉ là những thực vật bình thường, nhiều nhất chỉ là có chút lâu năm, già cả nhưng lại rất cứng cáp khỏe mạnh, không có chút dấu vết của thối rữa hay khô héo.



Mọi người làm việc vất vả một lúc nhưng tiến triển lại có hạn. Những người ra ngoài liên lạc chi viện vẫn luôn không thấy quay lại.



Trang Hoài càng nhạy bén hơn tôi, liền tập hợp những cảnh sát Hối Hương lại cùng bàn bạc. Kết quả thảo luận rất nhanh được đưa ra, chủ yếu là những cảnh sát Hối Hương đồng loạt yêu cầu trở về.



“Hừ, chỗ này vốn dĩ đã có vấn đề, lại còn thêm một...” Cảnh sát đang nói liếc tôi một cái, nuốt xuống lời muốn nói, “Tóm lại, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta mau về thôi.”



Anh ta vừa nói như vậy, người Hối Hương nhất loạt hưởng ứng.



Tôi và Trang Hoài cũng không kiên trì.



Tình hình lúc này quả thật rất cổ quái.



Ngoài kia nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không phải là chuyện Trang Hoài muốn thêm chi viện không được thông qua, thì là có khả năng xấu hơn... Bởi nếu được thông qua, điều thêm người tới thì sớm đã đến nơi rồi.



Tôi hi vọng là vế trước.



Nhưng theo nét mặt của Trang Hoài thì chỉ sợ là vế sau rồi.