Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 740 : Người dẫn đường (1)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tuy là thiên tai, nhưng không có tổn hại về mạng người, cho nên bên chỗ núi Khóc Mộ không bị phong tỏa hoàn toàn. Chính quyền ở Hối Hương bận rộn sấp mặt, một đống chuyện lạ cùng rủ nhau ập đến một lúc. Hối Hương cũng chẳng phải địa phương lớn, thực sự đang thiếu người, lực bất tòng tâm.
Chuyện này trái lại đã đem đến cơ hội cho tôi.
Vẫn là Trang Hoài lái xe, đưa tôi và Lữ Xảo Lam cùng đến gần núi Khóc Mộ, hơn nữa chỉ ngay ngày hôm sau khi nhận được tin thì chúng tôi đã xuất phát luôn.
Lữ Xảo Lam ngồi trên xe cứ há mồm trợn mắt, cả người ngơ ngẩn. Trong ba lô mà cô ấy đang ôm, hai con gấu Teddy thò đầu ra, ba con mắt thủy tinh đều nhìn chăm chăm cảnh tượng bị san thành bình địa ở bên ngoài.
Tôi và Trang Hoài cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Giống như trong tấm ảnh, núi Khóc Mộ thật sự đã bị ai đó đè bẹp. Chỉ có dấu vết còn lại của cây cối mới có thể minh chứng cho chỗ này vốn dĩ đã từng có một ngọn núi.
Trong thôn làng dưới chân núi Khóc Mộ, tiếng người ồn ào vang vọng. Rất nhiều người đã thu dọn hành lý di chuyển ra khỏi thôn. Có một vài người chỉ huy quản lý trật tự, cũng chẳng biết đó là cán bộ ở địa phương hay người do chính quyền Hối Hương cử đến.
Trong đám người đông đảo ấy, tôi cũng nhìn thấy bà chủ của khu du lịch kia. Bà ta đang đi một mình, vẻ mặt không phải là sợ hãi sau một phen hú vía, mà là tức giận. Bà ta dùng tiếng địa phương chửi bới gì đó, còn chỉ chỏ mấy người đang giữ trật tự nữa. Những người xung quanh bà ta cũng cùng chung mối giận với bà ta.
Trang Hoài dừng lại, ba người chúng tôi xuống xe đến gần núi Khóc Mộ, vẫn chẳng có ai ngăn cản. Mấy nhân viên đang khảo sát hiện trường trông thấy Trang Hoài đang mặc đồng phục cảnh sát, đều chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục công việc.
Nhân viên khảo sát và cứu trợ không đông, chỉ lưa thưa vài người, dù họ có muốn phong tỏa chỗ này, có lẽ cũng không làm nổi. Dẫu sao thì trong thành phố cũng đang bị ngập, nếu xét mức độ nặng nhẹ thì cứu trợ trong thành phố vẫn quan trọng hơn.
Tôi bước chân lên mặt đất lồi lõm tiến về phía trước, đi mãi nhưng chẳng có phát hiện gì.
Không âm khí, không thi thể, cũng không có bất kì thứ gì khác thường.
Tôi vốn cho rằng chuyện này do người dẫn đường làm. Trong lời kể của hồn ma thiếu niên, gia đình cậu ta là vua ở đất Hối Hương, còn được người Hối Hương thờ phụng, chắc là được ví như thần thánh rồi. Những chuyện tương tự như thế trong lịch sử đất nước cũng không hề hiếm. Dù cho thời nay có rất nhiều thần tiên, nhưng cũng đều từ các danh nhân lịch sử mà ra. Ví dụ như thần tài, thần nghèo… Lên mạng thử tra cứu một chút sẽ nhận ra họ đều có tên tuổi đàng hoàng. Còn có cả chuyện nhiều danh nhân khác nhau cùng dùng chung một danh hiệu nữa.
Nếu đổi thành trước đây, tôi nghe kể những chuyện này thì chắc cũng chỉ xem chúng như mấy câu chuyện cổ mà thôi. Giỏi lắm thì chúng cũng chỉ là những điển cố lịch sử. Nhưng sau khi tiếp xúc với Thanh Diệp, trải qua nhiều chuyện, đặc biệt là sự kiện “trò chơi” kia đã khiến tôi không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Một dân làng lưng mang bao to bao nhỏ sấn đến, nhưng cũng bảo là không biết.
“Mấy năm trước thì cũng có người lên xem thử rồi. Bọn trẻ con tò mò còn muốn xem thử con ma nó ra làm sao. Chỉ có điều chẳng thấy gì cả, cả mộ cũng không thấy.”
“Nghe kể là có mộ lớn lắm, các cụ đời trước đều bảo thế, bằng không thì chuyện ma khóc mộ ở đâu ra? Nhưng chưa có ai nhìn thấy cả.”
“Cũng không phải là không có gì, vẫn có một vài cái mộ ở đó, nhưng không biết là của ai.”
Đám đông nhao nhao lên, nhưng đều không giải thích được chúng từ đâu mà có.
Tôi chuyển qua hỏi vị thần được thờ trong miếu trước đây, họ cũng bảo là không rõ. Trong mắt họ, tượng thần trong miếu chỉ là vậy, cũng mắt lim dim, râu tóc dài, sắc mặt hồng hào, mặc áo bào lớn màu đỏ, chỉ là bức tượng thần rất truyền thống và điển hình.
Tôi thấy khá nản.
Trang Hoài nói: “Trong Cục lưu trữ tư liệu của Hối Hương chắc là có ghi chép lại.”
Tôi gật đầu, “Nếu kiếm được địa phương chí ở nơi này thì có thể tra ra rõ ràng rồi.”
Tra rõ ra rồi thì để làm gì, nhất thời tôi cũng chưa nghĩ ra.
Trận mưa lớn hôm qua khiến trong thôn cũng bị ngập, tuy nước đã rút rất nhanh, nhưng họ đều không biết núi Khóc Mộ sụp đổ thế nào. Dù cho người dẫn đường có đến thật thì cũng không chắc là họ có thể nhìn thấy, càng không thể chỉ rõ phương hướng cho tôi.
Tôi thấy đau đầu vô cùng, nhưng chuyện tôi có thể làm được lúc này cũng chỉ là nắm chắc lấy manh mối ấy.
Kiếm cho ra người dẫn đường thì mới có thể tìm được đám Trần Hiểu Khâu đã mất tích.