Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 741 : Người dẫn đường (2)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Vốn dĩ tôi cảm thấy có con ma nào đó rất căm ghét người ngoại địa nên mới tấn công họ, khiến họ bị mất tích. Người dẫn đường chỉ là người quản lý ở đây mà thôi. Nếu có thể tìm ra gã ta, đương nhiên là sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện. Hơn nữa, tôi cũng chỉ biết mỗi người dẫn đường, còn con ma đã ra tay là ai thì tôi hoàn toàn không biết.
Nhưng trong chuyện của thôn Quẹo Cổ, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Pháp Liên Đạo Nhân, thì tôi càng cảm thấy đầu sỏ của mọi tội ác có lẽ chính là người dẫn đường đó. Những chuyện gã ta đã làm chắc không chỉ là định ra quy tắc đơn giản như thế.
Trang Hoài lái xe chạy thẳng đến Cục lưu trữ của Hối Hương.
Thường ngày Cục lưu trữ vốn ít có người vào, bây giờ đang là lúc cứu hộ thiên tai lại càng không có ai đến đây.
Lúc tôi đi vào tòa lầu hai tầng này cứ cảm thấy ở đây quá lạnh lẽo, tựa như đang ngập tràn âm khí vậy.
Tôi dừng lại một lát khiến Trang Hoài và Lữ Xảo Lam đều quay qua nhìn, lúc này tôi mới cất bước đi tiếp.
Không phải âm khí, chỉ vì chỗ này ánh sáng không được tốt, xung quanh đều là các tòa nhà, lại nằm rất gần nhau nên đã chặn hết ánh nắng mặt trời của tòa lầu này mà thôi.
Sảnh chính có một chiếc bàn tiếp tân, phía sau có một ông già đang ngồi.
Ông ta xem ra đã tầm năm sáu mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi, còn xắn ống quần lên, để lộ ra đôi chân đầy lông lá, cúc áo cũng mở ra đến ngực. Trên chiếc bàn trước mặt ông ta để một đôi giày da và một đôi tất đều ẩm ướt, hai chân trần đang giẫm lên ghế.
Tư thế của ông ta rất không nghiêm chỉnh đàng hoàng. Lúc thấy chúng tôi đi vào, ông ta tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không thay đổi tư thế. Trên tay cầm mấy tờ báo quạt quạt, động tác ấy nhìn vào cũng không biết là đang quạt cho mình mát hay hong khô giày và tất bị ướt nữa.
Trang Hoài rút giấy tờ tùy thân ra. Ông già nhận lấy, nghiên cứu kĩ lưỡng một lúc mới trả lại cho anh ta.
“Các cậu muốn tra cứu tài liệu gì đây? Tôi báo cho các cậu biết, lúc này chẳng có ai đến làm cả, muốn tìm tư liệu thì phiền phức lắm. Các cậu đợi đến lúc nước rút rồi lại đến nhé.” Vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói.
“Chúng tôi muốn tìm hiểu về núi Khóc Mộ.” Tôi nói.
Vẻ mặt ông già có chút khó hiểu, “Núi Khóc Mộ? Cậu cứ trực tiếp xem bản đồ là được rồi. Trẻ tuổi như các cậu chẳng phải có thể lên mạng xem bản đồ sao? Cái chỗ đó cũng vẫn vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn là một ngọn núi, chẳng có thay đổi gì cả.”
Không hiểu sao, tôi bất chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Diệp Thanh.
Tôi không suy nghĩ kỹ, vô thức chụp lấy tay của Trang Hoài.
Những chiếc chìa khóa vẫn còn rũ xuống giữa không trung.
“Làm gì vậy? Cầm lấy đi chứ.” Ông già bực dọc nói.
“Chúng tôi không rõ tình hình ở đây, nên ông vui lòng dẫn đường cho.” Tôi nói.
Ông già lắc đầu nguầy nguậy, “Sao mà được? Tôi đâu phải hạng khôn nhà dại chợ, phản bội lại tổ chức? Tôi nói cho các cậu nghe. Chuyện hôm nay tôi không biết gì đâu đấy. Tự các cậu lấy chìa khóa tìm đồ, tôi chẳng dính líu gì hết đâu.”
Trang Hoài khẽ nhìn tôi rồi thả tay xuống.
“Rốt cuộc mấy người muốn gì đây?” Ông già bực mình, lắc cánh tay đang nhấc lên vẫn chưa hạ xuống kia, khiến chùm chìa khóa kêu lên lẻng xẻng, “Rốt cuộc có đi hay không?”
Trong chuỗi âm thanh hỗn tạp của chùm chìa khóa và câu truy vấn của ông già, tôi còn nghe thấy một âm thanh khác.
Đó là tiếng ma sát chói tai, tựa như có thứ sắc nhọn nào đó cào lên trên vật cứng.
Ông già đột nhiên quay lại, chùm chìa khóa trên tay cũng vứt xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng.
Chùm chìa khóa văng ra, trên sàn nhà có một cái bóng đầy lông nhảy phốc lên, cái miệng đầy máu chẳng ăn nhập gì với thân hình dễ thương, ngay lập tức cắn phập lên mặt ông già.