Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 746 : Người dẫn đường (7)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Trên thân thể người dẫn đường có rất nhiều vết thương. Trong đó có những vết do bị cào cấu, cả những vết bị cắn xé nữa. Có vẻ gã ta giống như đã bị một con mãnh thú, à không, một bầy mãnh thú tấn công.



Sau khi bước ra từ trong tấm gương một cách thảm hại, gã ta còn quay lại nhìn tấm gương, thần thái hoàn toàn không còn ung dung thong thả như tôi nhìn thấy trong lần gặp gỡ trước đây, trái lại cực kì hung tợn và gian ác.



Gã ta chẳng hề ngó ngàng gì đến tôi và hai hồn ma đang ở trong phòng.



Nhất thời tôi không biết phải làm sao, thực sự là vì mọi việc diễn ra quá nhanh.



Tôi vốn dĩ cho rằng ông Chu này đang nắm giữ mấu chốt quan trọng nào đó, còn trên người Nhị Tử kia thì đang giấu manh mối gì đó, ấy vậy mà lúc này thình lình lại chạm mặt người cần tìm. Trước đó tôi chỉ dự tính trước tiên phải tìm ra người dẫn đường đã, còn tiếp đó sẽ làm gì thì tôi còn chưa nghĩ ra nữa.



“Là mày…”



Tôi quay qua, người kêu Nhị Tử kia đang nhìn chằm chằm người dẫn đường bằng ánh mắt oán hận.



Người dẫn đường chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi di chuyển ánh mắt lên người tôi.



Bất giác tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh toát ra từ tận đáy tim. Cảm giác này giống hệt lúc tôi nhìn thấy cánh cửa cuối hành lang trong phòng nghiên cứu.



Sự độc ác đơn thuần, ngoài ra không còn gì khác.



Trong cuộc đời tôi, ngoài các sự kiện quái dị ra thì cũng chưa hề gặp phải nguy hiểm gì, càng chưa hề chạm trán người tàn độc cực độ nào, dù là trong các sự kiện quái dị, cũng hiếm khi gặp phải những thứ như thế.



Ác ý trên thân thể người dẫn đường còn mạnh mẽ hơn cả Niên Thú, hơn cả hòn đá tinh.



Đầu óc tôi nhất thời rơi vào trạng thái trống rỗng.



“Á!” Tiếng gào rống của Nhị Tử khiến tôi giật mình.



Ông ta cầm cây bút máy trong tay, không biết từ khi nào đã lao đến trước mặt tôi, rồi xuyên thẳng qua thân thể của tôi.



Tôi cảm thấy lạnh đến thấu tim, âm khí của hồn ma vừa xẹt qua người tôi.



Nhị Tử bổ nhào về phía người dẫn đường, cây bút máy trong tay hung tợn nhắm vào mặt của gã ta.



Hình như tôi thấy một cái bóng mờ ảo, chớp mắt thì tôi nhìn thấy Nhị Tử run rẩy lùi lại.
Cậu ta nói gì nhỉ…



Tôi cảm thấy kí ức của mình mờ nhạt, nhưng ngay lập tức đã trở nên rõ ràng.



“… Anh cả chết rồi! Anh cả chết rồi ông biết không hả? Anh ấy và chị nhà họ Lý đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi, chỉ vì không rõ cha là ai nên nhà họ Lý đã nuốt lời! Tại ông hết! Tất cả là tại ông!”



Vương Tiềm gào thét như thế xong liền lao đến đâm cây bút máy vào cổ tôi.



Trong khoảnh khắc ấy, tôi mới nhớ lại. Nhiều năm về trước, tôi nhớ nhung người vợ đã mất nên hay uống rượu. Trong cơn say tôi đã cùng với một sinh viên nữ lúc đó đến hỏi chuyện học hành… Cô ấy là người ngoại tỉnh thi đậu lên trường ở thủ đô, người nhà không sống ở thủ đô. Thế là tôi và cô ấy lén lút sống với nhau. Cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con trai. Trong trường không ai biết, người nhà của cô ấy cũng chẳng ai hay. Nhưng lúc cô ấy vì tôi mà có thai lần nữa thì sự tình đã bị bạn học cô ấy phát hiện, đồn rần rần trong trường. Tôi yếu đuối nên đã chọn cách trốn tránh trách nhiệm, trơ mắt nhìn cô ấy bị nhà trường đuổi học, còn mang theo cả đứa con, bị người nhà cô ấy lôi đi xềnh xệch trong sân trường.



Lúc đó…



Tôi gục xuống sàn.



Vương Tiềm vô cùng hỗn loạn, bấy giờ mới sực tỉnh trong cơn đau đớn và phẫn nộ.



Cậy bút trong tay cậu ta rớt xuống, sau đó nó đã làm giống y như tôi trước kia, chạy trốn. Lao ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.



Tôi cảm thấy máu mình đang không ngừng chảy.



Bất giác, có đôi chân ai đó xuất hiện trước mắt tôi.



Không nhìn thấy toàn thân người đó, nhưng nghe thấy giọng nói đầy cám dỗ của loài ác ma: “Bây giờ ông có tâm nguyện gì?”



Tâm nguyện của tôi là muốn chuộc tội.



Muốn Vương Tiềm được sống yên bình, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng cả đời…



Tiếng chuông bị vỡ đột nhiên vang vọng trong đầu tôi. Đây là âm vang trong kí ức của tôi hiện ra.



Ngay lập tức tôi giật mình tỉnh dậy.



Tôi không phải là Chu Vũ Thăng!