Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 747 : Người dẫn đường (8)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mình vừa trải qua chuyện của Pháp Liên Đạo Nhân trước đó, bằng không sẽ bị mất hết tự chủ, ngộ nhận bản thân là Chu Vũ Thăng, chết một cách ngu ngốc đã đành, lại còn phải dùng năng lực để phục vụ không công cho người khác nữa.



Tôi vừa sực tỉnh ra như thế liền cảm thấy khung cảnh xung quanh thay đổi.



Tôi vẫn còn ở trong phòng, nhưng thi thể của Chu Vũ Thăng thì gục trước mặt tôi, người dẫn đường cũng đang đứng trước mặt. Gã ta cúi xuống nhìn thi thể của Chu Vũ Thăng, khóe môi hé một nụ cười.



Tôi chỉ vừa cảm nhận được có gì đó rất kì quái thì phát hiện Chu Vũ Thăng đã trút hơi thở cuối cùng, còn gã dẫn đường thì dời gót đi về phía tấm gương.



Tôi thế mà lại bị gã ta kéo theo rồi đi vào trong tấm gương.



Chớp mắt, tôi nhìn thấy trong mắt gã ta có ánh sáng phản quang của tấm gương.



Sau khi đi vào, tôi chỉ cảm nhận được mình đang ở trong một không gian mênh mông, xung quanh tối om, đồng thời đi kèm với vô số nguồn ánh sáng.



Những nguồn sáng đều có khuôn hình cụ thể.



Người dẫn đường không hề lựa chọn, nhắm thẳng đến một nguồn sáng mà đi.



Lúc đến gần, tôi mới nhận ra nguồn sáng đó là một khung cửa sổ.



Không, nhìn cảnh vật bên ngoài, chắc đây là một mặt gương, tựa như gương một chiều.



Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác rất quen.



Lúc đầu mới bị “trò chơi” nhốt lại thì cũng giống như vậy. Tôi bị nhốt ở một bên của gương một chiều, đứng nhìn những gì diễn ra với Nam Cung Diệu.



Có điều, lần đó “trò chơi” cho tôi thấy những tình huống đã bị bóp méo, còn bây giờ là trong cảnh mộng, nhìn thấy quá khứ.



Không gian bên ngoài mặt gương là nhà vệ sinh sạch sẽ ngăn nắp nhưng rất chật chội.



Bên ngoài cánh cửa phòng vệ sinh đang mở rộng là phòng khách.



Người dẫn đường kiên nhẫn chờ đợi, không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, chợt có người hối hả chạy vào.



Chính là Vương Tiềm.




Gã ta dõi mắt nhìn về núi Khóc Mộ.



Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc ở trên núi.



Người dẫn đường lại quay đầu nhìn về thôn Quẹo Cổ, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm, vừa có vẻ e sợ.



Tôi nhận ra, bắt đầu từ đây, cách thức hành động của gã ta đã có vài sự thay đổi.



Trong những cảnh mộng đang nhảy cóc, người dẫn đường lợi dụng những hồn ma Hối Hương dụ dỗ vài người xứ khác đến, có lúc cũng chẳng cần đến những hồn ma đó, gã ta vẫn có thể mê hoặc người ta bằng đôi mắt của mình dễ như chơi.



Vì sự biến đổi của các cảnh mộng, tôi vẫn chưa nhìn được gã ta đã đem họ đi đâu.



Nhịp tim của tôi vốn đang bình lặng bây giờ đã tăng tốc.



Chỉ cần biết gã ta nhốt họ ở đâu thì tôi có thể cứu được nhóm của Trần Hiểu Khâu rồi.



Thậm chí là những người ngoại địa bị bắt trước đó… Tôi chợt nhớ đến chuyện của Pháp Liên Đạo Nhân, rụt lại ngay ý định cứu lấy những người đã cách đây quá lâu.



Nghiến chặt răng, tôi chọn cách nhắm mắt làm ngơ.



Nhưng như thế thì lại càng khiến tâm trạng tôi càng lúc càng mất bình tĩnh.



Nhìn những người bị hại đang không ngừng nhiều thêm, tôi cảm thấy không thể nhịn nổi nữa.



Cảnh mộng chợt chấn động.



Sau một thoáng kinh hoàng, tôi nhận ra vẻ mặt của người dẫn đường đã thay đổi, mới hiểu ra không phải cảnh mộng của tôi có vấn đề, mà trong hiện thực của thời kỳ này đã xảy ra chuyện rồi.



Người dẫn đường tựa hồ chạy như bay bên trong không gian tăm tối, liền sau đó xuyên qua một mặt gương nhỏ, bước đi mấy bước đã có mặt giữa núi rừng.



Tôi nhìn thấy sơn động mỗi lúc một quen mắt, mới hiểu ra người dẫn đường đang ở thôn Quẹo Cổ, hơn nữa đang đi lên sơn động.



Ở trước sơn động là Lữ Xảo Lam với vẻ mặt đầy lo lắng, trong lúc nhất thời tôi có chút không hiểu.