Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 767 : Chia thức ăn

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Ngay sát ô cửa gọi cơm chính là nhà bếp. Cửa nhà bếp đang mở. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy bóng người rõ mồn một.



Có tất cả hai người rưỡi.



Hai người phụ nữ đang quỳ trên sàn, cắn xé thân thể của người đàn ông như dã thú.



Còn thân thể người đàn ông thì tựa như đã được nấu, được rán qua, vóc dáng biến dạng méo mó.



Những mảnh thịt còn dính máu, lụn vụn tựa như một loại vật chất nửa thể rắn nào đó, lúc bị hai người phụ nữ nhai nghiến, rớt xuống sàn nhà còn phát ra những âm thanh “lách chách… lẹp bẹp” rợn người.



Mà người đàn ông chỉ còn lại nửa cái đầu, trong nửa khuôn miệng còn sót lại nhét đầy thứ gì đó. Không biết có phải chính là thịt của ông ta không.



Bữa ăn điên loạn này vẫn đang tiếp tục.



Tôi hoảng hồn chết cứng cả người, sau khi hồi phục trở lại thì vội vàng chui qua ô cửa, xông về phía ba con ma đó.



Ba con ma hình như đến bây giờ mới bị tôi đánh động, quay phắt đầu lại đồng loạt nhìn về phía tôi.



Ba đôi mắt tựa như mắt của loài sói hoang, tràn đầy thèm khát, bấy giờ hai con ma nữ còn không quên nuốt ực thức ăn xuống.



Tôi không biết mình xông đến thì có thể làm được gì, nhưng tôi nhớ rõ cái cơ hội mà nhóm Diệp Thanh đã bỏ lỡ.



Nếu chậm một bước thì mấy con ma này không phải chạy thoát thì cũng sẽ bị diệt khẩu, mất sạch mọi manh mối.



Mà ma khi chạy thoát rồi sẽ làm gì…? E là ngay trong thành phố này, hay ở một thành phố khác, sẽ có một quán thức ăn tương tự được khai trương.



Nghĩ đến điều này liền khiến người ta không lạnh mà run, không thể chịu đựng nổi.



Tôi liều mạng hồi tưởng lại, trong lòng mặc niệm liên tục, mong sao năng lực chịu nghe lời một chút, nhanh chóng được phát động.



Ngay lúc chúng bị diệt khẩu và trước khi hoàn toàn biến mất, tôi mới có cơ hội nằm mơ thấy được quá khứ của chúng, tìm ra được nguồn gốc của tất cả.
Lý Tinh Phương lầm bầm như nói một mình: “Chuyện hồi nãy hình như vẫn chưa nói xong.”



Tôi ngơ ngác.



“Lần đó, người thân của người bị hại bị phạm nhân đánh chết.” Mặt Lý Tinh Phương không chút cảm xúc nói, “Vì tôi trong quá trình điều tra đã lộ ra sơ sót, sau khi bị phát hiện thì lại liên lụy đến thân thuộc của người bị hại. Lúc đó tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ, nghĩ mình trăm ngàn lần đáng tội chết. Nhưng khi hồn ma của đối phương tìm đến muốn giết tôi, tôi vẫn phải kháng cự.”



Lý Tinh Phương chép miệng rồi nói tiếp: “Tôi sợ chết. Tuy biết mình đã hại chết người đó, thực sự đáng chết lắm. Nhưng đến khoảnh khắc đó thì bản năng sinh tồn đã trỗi dậy.” Ông ấy ngừng một lát: “Lúc đó là Diệp Thanh đã cứu tôi.”



Tôi không khỏi liếc mắt nhìn qua.



Lý Tinh Phương đột nhiên hỏi: “Cậu có thuốc lá không?”



Tôi lắc đầu.



“Thế cậu không phiền nán lại một chút chứ?” Lý Tinh Phương dõi mắt nhìn tiệm tạp hóa trước mặt.



“Để tôi đi mua cho.” Tôi nói.



Tôi mua thuốc về, cùng Lý Tinh Phương “nuốt mây nhả khói”.



Lúc này nhìn ông ấy giống như một người đàn ông trung niên gặp phải phiền não, tràn đầy chán nản, sa sút tinh thần.



“Lần trước tôi đã nói với cậu rồi đúng không? Tôi không có mắt âm dương, không thể nhìn thấy ma. Vì cái vụ án đó nên tôi đã uống rượu đến say khướt. Đồng nghiệp của tôi cứ ngỡ tôi hơi phiền muộn vì tên tội phạm đó lại gây án lần nữa. Anh ta lúc đó chú ý đến Diệp Thanh trước. Diệp Thanh đang ngồi ở một bàn bên cạnh chúng tôi, sau khi vào quán đã gọi thức ăn xong xuôi rồi, nhưng không hề nhúc nhích, chỉ nhìn về phía chúng tôi. Cậu đồng nghiệp bèn quát lên. Tôi mới để ý đến Diệp Thanh.”



Lý Tinh Phương rít một hơi thuốc, híp mắt nói: “Lúc đó tôi mới chú ý sang đó. Người đồng nghiệp không để ý, tuy tôi còn say hơn anh ta nhưng tôi có thể nhận ra là Diệp Thanh không phải nhìn chúng tôi. Một chiếc bàn đủ cho bốn người, nhưng chỉ có hai chúng tôi ngồi, nơi mà Diệp Thanh đang nhìn là cái ghế trống bên cạnh tôi. Lúc đó tôi chợt cảm thấy nổi cả gai óc. Tôi không uống tiếp nữa, cùng đồng nghiệp rời khỏi quán ăn đó rồi chia tay nhau, mạng ai về nhà nấy. Tôi đi được một đoạn thì phát hiện ra Diệp Thanh đang bám theo phía sau. Tôi bước càng lúc càng nhanh, sau đó thực sự đã nhịn hết nổi rồi, bèn quẹo vào một con hẻm nhỏ.”



Lý Tinh Phương cười “ha” một tiếng, “Tôi đã chuẩn bị còng Diệp Thanh rồi, sau đó sẽ lộ rõ thân phận cảnh sát để bảo cậu ta xéo đi. Nhưng cậu ta chỉ đứng lại ở đầu con hẻm, cố ý giữ một khoảng cách nhất định, cứ thế nhìn tôi trân trân, sau đó lại nhìn ra sau lưng tôi… Lúc tôi vừa quay đầu lại liền bị một đôi tay siết chặt lên cổ, đè sát vào vách tường khiến tôi hoàn toàn nghẹt thở. Tôi đã quá say, chỉ biết vùng vẫy theo bản năng, rồi chụp được cặp kính của đối phương. Người đó không siết cổ tôi nữa, mà bắt đầu đánh đập. Tôi té nhào xuống đất, lúc nhìn thấy cặp kính vỡ kia thì tôi mới biết hồn ma đó là ai. Lúc ấy tôi có hai cảm giác, một là nhớ lại người đó cũng đã bị đánh chết như thế; hai là sự sợ hãi, tôi không muốn chết.”



Lý Tinh Phương nhắm mắt lại: “Bây giờ tôi vẫn còn nhớ, tôi nhìn thấy cặp kính kia phản chiếu hình bóng của Diệp Thanh. Môi tôi khẽ mấp máy. Tôi biết là mình muốn kêu cứu, nhưng không thể kêu thành tiếng được nữa. Sau đó Diệp Thanh bước đến mấy bước, một đấm đánh chết con ma ấy… một cái chết triệt để…”