Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 766 : Căn tin

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Con đường ăn uống nằm ở trên đường chếch về cổng phía tây của Đại học Dân Khánh.



Điểm này lúc trưa tôi còn chưa biết, nhưng sau đó đến con đường ăn uống, nhìn thấy đám đông sinh viên đi ra đi vào, mới biết ở đó có cổng của trường Đại học Dân Khánh.



Xe cảnh sát đỗ cách cổng phía tây của trường không xa.



Lý Tinh Phương cũng đã dừng nhưng chưa xuống xe, nhấc bộ đàm liên lạc với những người khác.



Lý Tinh Phương không phải là tổng Đội trưởng của chuyến hành động này. Phụ trách vụ án này là một Đội trưởng đội hình sự khác. Tôi đoán là Lý Tinh Phương thấy tôi bị cuốn vào vụ này nên mới chủ động xung phong tham gia vào.



Vì tổng chỉ huy vụ này là một người khác, nên khi giọng nói của người đó vang lên, không ngừng có tiếng trả lời: “Vâng”, “Đã hiểu”.



Chiếc xe cảnh sát không đi vào khuôn viên của trường.



Mấy chiếc xe ô tô con không có kí hiệu cảnh sát thì đã lần lượt chạy vào.



Tôi càng thêm kinh ngạc.



“Ở bên trong Đại học Dân Khánh ư?”



Chuyện thực sự vượt ngoài dự liệu của tôi.



Sao con ma đó lại chạy vào trong trường? Là ngoài ý muốn sao?



Tuy trường Đại học Dân Khánh nằm bên cạnh con đường ăn uống…



Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Vì là ban ngày nên ba con ma kia chỉ có thể chạy được nhiêu đó thôi sao? Nếu như vậy thì trong vụ ủy thác mà Thanh Diệp đã xử lý ngày xưa, sao họ lại để cho mấy con ma kia chạy mất tăm, không tìm lại được chứ?



Nam Cung Diệu còn nói, tình hình hiện tại đã mỗi lúc một tồi tệ. Niên Thú mạnh hơn, ma quái cũng biến mạnh hơn. Ba con ma Khang Đại Long lại chạy ngược dòng, trở nên yếu đi sao?



Hay là… trong Đại học Dân Khánh có thứ gì đó?



Tim tôi đập mạnh.
Tôi nghiêng tai nghe ngóng, chỉ tay lên lầu.



Lý Tinh Phương ngay lập tức đưa tay ra hiệu cho mấy cảnh sát khác.



Mấy cảnh sát kia muốn đi lên phía trước. Xét về thân phận, họ đến để phá án, còn tôi là một công dân bình thường không biết từ đâu chui ra, chỉ đến để hỗ trợ phá án mà thôi. Họ muốn đi phía trước thì cũng chẳng có gì sai cả.



Nhưng tôi cứ cảm thấy bất an.



Tôi nghe thấy trên lầu có âm thanh gì đó.



Âm thanh này tôi cũng chẳng biết phải mô tả thế nào, tôi chưa từng nghe qua bao giờ… Nhưng hình như lại khá quen thuộc, giống như hiện tượng “Déjà vu” vậy.



Tôi vừa cố gắng nhớ lại, vừa đi theo lên lầu.



Trên lầu cũng là căn tin có bố cục giống hệt.



Nhưng tôi vừa bước lên lầu hai này thì liền ngửi thấy một mùi vị quái lạ.



Tôi lập tức hiểu ra.



Mấy viên cảnh sát chau mày, còn Lý Tinh Phương thì đang nhìn qua tôi.



Tôi vội vàng muốn vượt lên trên đám đông.



Cảnh sát tự coi mình đang đối mặt với một hung thủ giết người, mà còn là một tên hung thủ tàn bạo khát máu, gan góc lì lợm, đã giết người phanh thây ngay bên cạnh trường đại học, rồi đem đi nấu thành thức ăn ngay trong quán của người bị hại, cứ dối trời gạt đất như thế không biết bao nhiêu năm rồi.



Huống hồ, đây còn là trường học, tất nhiên họ phải cẩn trọng. Nếu để cho hung thủ chạy thoát làm hại đến sinh viên thì đó là một vấn đề xã hội cực kì nghiêm trọng.



Thế nhưng tôi rất rõ trong này có thứ gì.



Tôi không giải thích, vội vàng lao đến.



Trong khoảnh khắc nhìn thấy những ô cửa để gọi cơm đó, tôi liền cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy ngược lên đỉnh đầu.