Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 765 : Trò chuyện
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Cục Cảnh sát vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Lý Tinh Phương đi ra đón tôi. Lúc giới thiệu tôi với những người khác, mấy viên cảnh sát đó hình như đều biết thân phận của tôi nên ánh mắt họ nhìn tôi có chút kỳ quái.
Tôi nhớ lại chuyện Niên Thú và đá tinh mà lòng không khỏi cảm thấy áp lực.
Xem ra những cảnh sát Dân Khánh này đã biết đến vài sự kiện quái dị rồi, còn gắn cả mác cho tôi nữa.
Vốn dĩ họ chỉ đợi tôi đến nữa thôi, còn những bố trí khác thì đều đã hoàn thành cả rồi.
Trong đoàn xe đi có cả xe cảnh sát và cả xe ô tô bình thường. Chiếc xe mà Lý Tinh Phương chở tôi đi là loại xe tô tô con bình thường và cũng chỉ có chiếc xe cảnh sát này của chúng tôi là có hai người ngồi.
Lý Tinh Phương nói: “Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Trong đội ngũ lần này có mấy cảnh sát lâu năm, từng hợp tác qua với tôi.”
Tôi giật mình, “Ông kể cho họ biết chuyện của mình sao?”
Theo như cách nói của Cổ Mạch, xung quanh quá nhiều người biết thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Vì sự an toàn của người thân và bạn bè, năm người trong Thanh Diệp đều gần như cắt đứt mọi quan hệ thân tình.
Thật lòng nếu Tiết Tĩnh Duyệt không cho tôi một liều thuốc an thần, thì bây giờ tôi chắc chắn cũng đang nghĩ cách rời khỏi cha mẹ và em gái. Nghĩ đến hai lần nhỏ em gặp nguy hiểm là tôi liền cảm thấy khó lòng ăn ngon ngủ yên. Một mặt thì sợ mình sẽ làm liên lụy đến em gái, một mặt thì lại sợ nếu như sau khi tôi rời đi em gái xảy ra chuyện là tôi sẽ không thể chạy đến cứu kịp. Cũng giống như chuyện Cổ Mạch gặp phải lúc năm mới, người thân mất đi, nhưng lúc đó anh ta lại trốn trong khách sạn, không cách nào chạy tới kịp.
Còn chuyện Cổ Mạch nói là người nhà của những người như chúng tôi cũng có vấn đề gì đấy, tôi không muốn tin.
Cha mẹ và em gái đều là người tốt, bản thân tôi cũng chưa bao giờ làm điều gì phi pháp. Nếu bảo chúng tôi đời trước đã từng giết người phóng hỏa, không có chuyện ác nào không làm, nhưng tôi không thể nào tưởng tượng ra cái dáng vẻ đó của bản thân và người nhà.
Nhưng câu nói của Lý Tinh Phương còn kinh người hơn: “Rất nhiều người đang xì xầm là cậu đang theo đuổi cháu gái của Cục trưởng Trần.”
Tôi há hốc mồm, rồi vội vàng giải thích: “Lần đó là vì kiếm cớ để che giấu một số chuyện. Người nhà chúng tôi đều không biết gì về mấy chuyện quái dị.”
Lý Tinh Phương mỉm cười: “À, cậu không cần phải giải thích với tôi, lúc trước tôi cũng đoán như thế mà.”
Tôi thấy hơi đau đầu. Nghĩ lại tôi không hề quen biết mấy cảnh sát đó, dù họ có nghĩ gì đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhưng trong đó còn dính líu đến Trần Hiểu Khâu nữa, sau này chắc phải nói cho cô ấy biết một tiếng mới được. Nhưng nghĩ đến tính cách của cô ấy thì chắc cũng chẳng để tâm đâu.
“Thế… cậu chưa có bạn gái, cũng chưa thích ai à?” Đột nhiên Lý Tinh Phương hỏi.
Một lần nữa tôi lại đứng hình, không hiểu ông ấy muốn nói gì đây.
“Chưa có. Nhưng người nhà rất quan trọng đối với tôi.” Tôi trả lời.
“Người nhà à… Người trẻ tuổi ít có ai như cậu lắm.” Lý Tinh Phương cảm khái nói, “Trái lại toàn nói là không gần gũi lắm. Có điều người một nhà thì sớm tối bên nhau, từ lúc lọt lòng đã vậy, nên rất dễ bị bỏ qua.”
Tôi ngờ vực nhìn Lý Tinh Phương, cứ cảm thấy giọng điệu ông ấy kì kì.
Chợt ông ấy nói: “Đến rồi, ở trước mặt đấy.”
Tôi nhìn về phía trước, hoảng hồn nói: “Đại học Dân Khánh? Ông ta không phải ở trong quán gà rán chứ?”