Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 764 : Tìm ra

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Suốt một buổi chiều nay, cảnh sát đã điều tra ra rất nhiều manh mối.



Ví dụ như thân phận của chủ quán gà rán đó và cả cái thi thể trong tủ đông.



“Thi thể kia chính là ông chủ của quán gà rán Khang Đại Long. Theo điều tra của chúng tôi, Khang Đại Long 6 năm trước đến Dân Khánh làm thuê, từng làm qua nghề bồi bàn và đầu bếp. Tháng 7 năm 2020, ông ta thuê một cửa hàng trên con đường ăn vặt, mở ra quán gà rán bây giờ. Gà rán đều do một mình ông ta chế biến, có tuyển hai nhân viên phục vụ, phụ trách thu ngân và bưng bê. Hai người này đều là người từ nơi khác đến, một người tên Trương Hiểu, một người tên Từ Giai Lệ. Ba người làm việc ở quán gà rán này suốt từ đó đến giờ. Thời gian đầu Khang Đại Long còn lộ mặt, nhưng thời gian sau đó mọi việc đều giao lại cho Trương Hiểu và Từ Giai Lệ, còn mình thì rút hẳn vào trong bếp. Tình trạng kinh doanh của quán đó rất bình thường, hằng năm vẫn có kiểm tra vệ sinh định kỳ, chưa từng bị người tiêu dùng tố cáo bao giờ. Các đánh giá trên phần mềm thức ăn nhanh cũng tương tự như các quán ăn khác.”



Lý Tinh Phương sau khi giới thiệu tình hình căn bản của quán ăn đó cho tôi nghe xong liền chuyển đề tài, “Cái thi thể bên trong tủ đông không còn nguyên vẹn, chỉ sót lại mắt, một phần xương và cơ bắp quanh đó. Chúng tôi đã làm giám định, xác nhận được đó là thi thể của Khang Đại Long, nhưng do bị đông cứng trong thời gian dài nên không tài nào xác định được thời gian tử vong. Ngoài ra, trong nhà bếp ngoại trừ một số dấu vấn tay của Khang Đại Long ra thì còn lại đều là vết tích do cậu để lại.”



Lòng tôi nặng trĩu.



“Về việc liên quan đến những cuộc gọi nhỡ kia. Sau đó chúng tôi cũng nhận được thêm vài cuộc gọi, đều là số lạ, nhưng giọng nói thì là của những người phụ nữ khác nhau, ngoài nội dung nói mình đói ra thì còn có tiếng khóc.” Lý Tinh Phương nói, “Một trong những người nghe máy có ghi âm lại cuộc gọi, nhưng nội dung được ghi lại chỉ toàn là tạp âm, hoàn toàn không nghe thấy lời nói.”



“Hai cuộc điện thoại đó…” Tôi nghĩ đến cuộc gọi nhỡ trên điện thoại mình.



“À, nếu cậu không gọi đến thì tôi cũng đang chuẩn bị gọi cho cậu đây.” Lý Tinh Phương nói: “Đầu tiên là gửi đến cậu lời xin lỗi. Tôi đã cho người điều tra nhật kí điện thoại của cậu. Hồi chiều tôi gọi đến cho cậu, trên máy cậu không hiển thị cuộc gọi nhỡ đúng không?”



Tôi ngơ ngác, “Ừ, không có.”



Đối với chuyện Lý Tinh Phương điều tra nhật ký cuộc gọi của mình, tôi không mấy khó chịu. Theo như sự hiểu biết của tôi với Lý Tinh Phương thì người đưa ra quyết định cho chuyện này rất có thể không phải là ông ấy.



Tôi cung cấp cho Lý Tinh Phương nội dung chính xác của “số điện thoại lạ”, nếu ông ấy lấy đó làm điểm đột phá thì không thể không hợp tác với các ban ngành khác của Cục Cảnh sát được. Cũng giống như Phòng Di dời chúng tôi muốn tra cứu về người có quyền tài sản thì cũng chỉ có thể viết giấy mời nhờ các ban ngành khác tra cứu giúp.



Trần Dật Hàm bây giờ vẫn còn ở lại Hối Hương, một Đội trưởng như Lý Tinh Phương e là quyền hạn không nhiều.




Anh ta chẳng mấy chốc đã lạc đề mất rồi.



Tôi ngao ngán chẳng buồn tiếp tục năn nỉ Cổ Mạch nữa, trong lòng chỉ thầm tiếc là Trần Dật Hàm vẫn chưa về, bằng không thế nào cũng kéo được Cổ Mạch và Nam Cung Diệu giúp đỡ.



Nhưng lời của Cổ Mạch nói không phải là không có lý.



Năng lực của tôi vốn dĩ chỉ phát huy tác dụng trong cảnh mộng, bằng không thì cũng chỉ đối phó được một số vật vô tri.



Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định phải cẩn thận một chút, khéo léo trình bày hết với Lý Tinh Phương.



Ông ấy tỏ ra rất cảm thông. Năng lực của ông ấy cũng không thuộc trường phái thực chiến như Cổ Mạch nói.



Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa cảm thấy Lý Tinh Phương đúng là một người thấu tình đạt lý.



“Chúng tôi sắp sửa hành động rồi. Bây giờ cậu đến Cục Cảnh sát được không?” Lý Tinh Phương hỏi.



Vì trước đó đã trao đổi sảng khoái như vậy rồi, nên bây giờ tôi cũng không thể từ chối nữa.



Sau khi nhận lời Lý Tinh Phương, tôi nói với cha mẹ một tiếng, viện lý do là Gã Béo và Tiết Tĩnh Duyệt giận nhau, muốn đi uống rượu rồi ra khỏi nhà. Đương nhiên, tôi cũng không quên nhắc Gã Béo một tiếng, để tránh sau này bị lộ tẩy.



Cả đám bốn người trong nhóm chat nhao nhao nhắc tôi phải cẩn thận. Lúc này tôi đã gọi taxi và đang trên đường đến Cục Cảnh sát rồi.