Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 773 : Bạn học cũ (2)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Lý Tinh Phương nhấn nút mở loa ngoài trên điện thoại.



Giọng nói của một người phụ nữ chững chạc truyền từ trong điện thoại ra.



“Xin chào, cảnh sát… Lý?” Giọng nói của cô ta mang theo một tia chần chừ và không hiểu, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”



Vừa rồi Lý Tinh Phương nói cô ta vừa tốt nghiệp đại học liền đi du học, vậy ít nhất cô ta đã ra nước ngoài được sáu, bảy năm rồi. Nhưng tiếng phổ thông của cô ta vẫn rất lưu loát, sự chần chừ trong giọng nói kia chỉ là vì không hiểu do cuộc gọi bất ngờ của Lý Tinh Phương mà thôi.



“Là như vậy. Một người bạn đại học của cô, cô còn nhớ Ngô Minh Lạc không?”



“À. Tôi nhớ. Đó là bạn cùng lớp đại học của tôi.”



“Hôm qua cô ấy xảy ra chuyện.” Lý Tinh Phương ngập ngừng, “Bây giờ cô có đang ở một mình không? Nội dung tiếp theo tôi muốn nói với cô sẽ có liên quan đến một sự kiện lúc cô còn học đại học.”



Đầu bên kia trầm mặc một hồi, có tiếng hít thở nhè nhẹ truyền đến.



“Ông cứ nói.” Sài Anh đổi giọng điệu, giọng cô ta trở nên trầm thấp khàn khàn, dường như cả người mệt mỏi hẳn lên.



Lý Tinh Phương nhìn về phía tôi.
“Vậy à… Là thật sao…” Sài Anh nhỏ giọng.



“Cô Sài, mặc dù người của Thanh Diệp đã dọn đi, nhưng chúng tôi đã tìm được người khác. Cô có thể nói cho chúng tôi biết ‘năm ấy’ là chuyện gì không?” Lý Tinh Phương dẫn dắt từng bước.



“Tôi cũng không biết… Tôi không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra… Năm ấy khi tôi trải qua chuyện kia… Thẩm Tinh, Triệu Y Thủy, Hứa An An, Vương Giai Âm, Vu Phương chết rồi… Phương Phương là bạn cùng phòng và cũng là bạn thân nhất của tôi. Những người còn lại chỉ là bạn học bình thường thôi. Nhưng chuyện xảy ra với mỗi người bọn họ đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên… Sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc bắt đầu học kì mới, tôi liền chuyển chuyên ngành, chuyển sang ký túc xá mới. Có nhiều bạn giống như tôi cũng chuyển đi. Có người thì dọn đi, có người còn làm thủ tục tạm nghỉ học, thôi học. Về sau mỗi lần chúng tôi gặp nhau trong trường thì cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi nhau một tiếng chứ không còn qua lại với nhau nữa...” Giọng điệu vốn bình tĩnh của Sài Anh dần trở nên gấp gáp, “Sau đó, trước khi tốt nghiệp tôi còn nghe được một chuyện. Đó là những bạn nữ có thành tích xuất sắc trong lớp mỗi lần tham gia các cuộc thi trong và ngoài trường luôn đạt giải. Thành tích học tập của bọn họ cũng đột nhiên tăng mạnh, có người học Thạc sĩ, có người nộp hồ sơ vào công ty lớn. Một trong số đó còn rất may mắn, những cơ hội vốn của người khác, thế nhưng liền ngay trong khoảng thời gian đó đột nhiên có người gặp tai nạn, nên cơ hội đó thuộc về bọn họ. Giữa những giáo viên phụ đạo cũng có lời đồn rằng từ khi lớp chúng tôi có nhiều người gặp tai nạn về sau thì các bạn trong lớp đều bị đả kích nên cả lớp trở nên hăng hái hơn, cũng chuyển vận rồi. Nhưng, tôi nghe được… Trong lễ tốt nghiệp, khi toàn trường đều đang nhận bằng tốt nghiệp tại hội trường thì tôi nghe được. Tôi không nhìn thấy nhưng tôi nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân đó không giống của con người! Có thứ gì đó đã trà trộn vào giữa giáo viên và sinh viên!”



“Cô Sài, sao cô có thể khẳng định những người đó thông qua một thủ đoạn không chính quy để tranh giành tương lai?” Lý Tinh Phương bình tĩnh hỏi.



Tôi nghe Sài Anh nói như vậy, không đợi cô ta nói ra suy đoán của mình thì tôi đã hiểu thái độ lúc bấy giờ của cô ta. Bởi vì tôi cũng giống như Sài Anh, cảm thấy những sự tiến bộ và may mắn kia là bất bình thường, chắc chắn có liên quan đến tà môn ngoại đạo!



Mặc dù tôi không biết bọn họ dùng cách gì, nhưng dựa theo suy tư bình thường của con người thì những chuyện trái với lẽ thường chắc chắn sẽ gây ra tai họa.



Lý Tinh Phương hỏi như vậy khiến Sài Anh rất tức giận.



Sài Anh thở ra một hơi, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nói: “Lúc đó tôi không thể xác định. Khi ấy tôi chỉ biết sợ hãi thôi. Tôi chạy đến nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Thanh Diệp nhờ họ xác nhận một chút. Trước đó tôi còn nghe được một đoạn đối thoại của hai nữ sinh. Tôi không biết hai người đó là ai, nhưng tôi nghe thấy họ nói chuyện. Một người nói ‘Câu bái đại sư nào vậy? Có phải đại sư họ Trương không?’. Một người khác nói ‘Cậu nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà bái đại sư?’. Người đầu tiên nghe xong liền bật cười. Sau cùng người thứ hai cũng thừa nhận. Người đó nói ‘Vậy còn cậu? Cậu cầu ai?’. Người kia trả lời ‘Đó là một người nước ngoài, lúc mình đi du lịch, đi đến con đường bói toán nên kêu họ bói cho một quẻ và mua thêm một cái bùa cầu nguyện. Mình biết có người đã bái đại sư họ Trương kia, mình còn tưởng người đó là cậu nữa chứ. Thật không ngờ trên thế giới này lại có nhiều cao nhân đến vậy. Mình vốn là không tin có ma quỷ, nếu Sài Anh không tìm đến cái phòng nghiên cứu gì đó thì mình còn không biết…’. Hai người họ nói đến đây liền đi ra ngoài. Tôi nghe được bốn tiếng bước chân khác nhau. Trừ hai người bọn họ ra còn có hai tiếng bước chân rất khác biệt. Hai tiếng đó không giống tiếng bước chân của con người.”



Sài Anh đột nhiên cười trào phúng: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi nhưng rồi lại cảm thấy chuyện này chắc cũng không nghiêm trọng như tôi nghĩ đâu. Có thể chỉ là một loại linh hồn bảo vệ gì đó. Lúc tốt nghiệp tôi có xin học bổng du học, rồi không lâu sau thì ra nước ngoài. Nhưng mấy năm qua đi tôi vẫn không cách nào quên được cuộc đối thoại của hai người kia, còn có tiếng bước chân đó… Diệp Thanh có nhắc nhở tôi nên tránh xa nhóm người đó. Khi ấy tôi không hiểu, hiện tại…” Sài Anh dừng một lát: “Ông điều tra qua về số người chết trong lớp tôi chưa? Khoảng ba năm trước, có một bạn nam cùng lớp có nhắc đến rằng về sau lớp chúng tôi lại chết thêm ba người nữa.”