Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 778 : Ham muốn (4)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Tôi không nhìn rõ được đó là thứ gì, thậm chí tôi cũng không biết có phải là do mình bị hoa mắt nhìn nhầm hay đó là nhịp thở của con ma mặt xanh.



Ngô Minh Lạc trông rất hưng phấn, nhưng mà cái hoạt động rút thưởng này lại không tổ chức khâu phát thưởng, số tiền được trả lại sẽ gửi thẳng vào tài khoản của khách hàng nên tình cảnh lúc này cũng không náo nhiệt lắm.



Sau khi xác nhận là đã trúng thưởng rồi, Ngô Minh Lạc và chú rể liền rời khỏi đó.



Hai người cười cười nói nói.



Ma mặt xanh đạp lên thang cuốn, nhảy xuống dưới đất, đi theo sau Ngô Minh Lạc.



Tôi định chạy theo sau con ma mặt xanh, nhưng vừa mới bước lên trước một bước, tôi liền phát hiện ra mình đang đi vào trong một cái không gian khác.



Đây là một căn phòng ngủ, chắc hẳn là phòng ngủ của một người phụ nữ. Từ hoạ tiết trên ga giường chăn gối, còn có mỹ phẩm trên bàn trang điểm, những thứ này đều đã nói lên rằng chủ căn phòng là một người phụ nữ.



Có tiếng nói chuyện vang lên ở ngoài phòng.



Là tiếng của Ngô Minh Lạc.



“Ừ, chuẩn bị kết hôn rồi. Đến lúc đó cậu nhất định phải tới chung vui. Mình sẽ gửi thiệp mời cho cậu. Cậu nhắn địa chỉ nhà của cậu cho mình nhé.”



Tôi xoay người lại, nhìn thấy Ngô Minh Lạc, cũng nhìn thấy con ma mặt xanh đang ngồi xổm trên cái ghế sofa ở kế bên Ngô Minh Lạc.



Ngô Minh Lạc đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nâng giọng: “Cái gì? Cô ta cũng muốn kết hôn?”



Ngô Minh Lạc vừa nói chuyện điện thoại, vừa tiện tay cầm ly nước trên bàn lên, quay người đi vào phòng.



Tôi thấy được vẻ bất mãn trên mặt cô ta.



“Cô ta là do quá ế nên tìm tới ‘lốp dự phòng’, hay là đã tìm được người đàn ông chịu bao nuôi cô ta dài hạn? Tớ nói cho cậu biết này, lúc cô ta còn học đại học thì đã được người khác bao nuôi rồi, lúc học cấp ba còn từng làm**... Tớ không nói bậy đâu. Nhiều người khác đều nói như vậy. Bạn học của cô ta đều biết chuyện này rồi. Vừa nghĩ tới chuyện phải làm chung chỗ với cái loại người như vậy thì tớ đã cảm thấy buồn nôn rồi.” Ngô Minh Lạc căm ghét bĩu môi, sắc mặt tối sầm lại, giọng nói chua ngoa: “Vậy thì sao chứ? Cho dù sau khi kết hôn cô ta làm một người vợ tốt đi nữa, nhưng những chuyện đó đều là thật, đúng là khiến người ta ghê tởm! Cái bàn, cái tủ của cô ta còn để ở trong phòng làm việc này. Ai biết cô ta đã để thứ gì ở trong đó chứ! Mình nói cho cậu biết, cái mùi đó, cô ta xịt nước hoa xịt đến nỗi có thể khiến cho người khác ngạt thở luôn.”



Ngô Minh Lạc đặt ly nước xuống bàn vi tính, kéo cái ghế ra ngồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hai tay trống rỗng, cả người khẽ lảo đảo.



Cái con ma mặt xanh vừa nãy còn đang bám trên người Ngô Minh Lạc và bị tôi bóp chặt lấy đã biến mất rồi.



Không có một chút điềm báo nào mà cứ thế biến mất!



“Á a a a…”



Ngô Minh Lạc hét lên, đột nhiên bụm mặt ngã từ trên ghế xuống.



Cảm xúc của cô ta rất mạnh mẽ, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lí nên cũng đột ngột cảm nhận được cái cảm giác đau đớn trên người cô ta.



Cảm giác đau nhói giống như là bị vật gì sắc nhọn chém lên da thịt vậy.



Ngô Minh Lạc đau đến nỗi lăn lộn dưới đất, một hồi thì bụm mặt, một hồi lại ôm bụng.



Tiếng hét thảm của cô ta nhỏ dần nhỏ dần, giống như bị rút cạn sinh lực vậy, cô ta nằm dưới đất và rên rỉ vì đau.



Tôi vội chặt đứt mối liên hệ giữa tôi và Ngô Minh Lạc, nhưng vào lúc này trước mắt tôi lại xuất hiện một cảnh tượng khác.



Đó là ký ức của Ngô Minh Lạc. Trí nhớ của cô ta hiện lên trong đầu tôi.



Quán cà phê, một người đàn ông mặc âu phục mang giày tây, đang nở một nụ cười bí hiểm, một bàn tay thon dài nắm lấy tay Ngô Minh Lạc. Có một cỗ sức mạnh từ bàn tay thon dài kia truyền qua tay Ngô Minh Lạc.



“Sau này thì cô có thể ước gì được nấy rồi. Hãy nhớ kỹ, ước nguyện của cô chỉ giới hạn trên bản thân mình thôi, không thể trực tiếp nhằm vào người khác được.” Người đàn ông khẽ nói, sau đó buông cái tay kia ra.



“Không thể... trực tiếp nhằm vào?” Ngô Minh Lạc lặp lại một lần.



Người đàn ông chỉ cười, “Cô là một người thông minh, chắc chắn sẽ biết nên làm như thế nào.”