Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 779 : Ham muốn (5)

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cầu xin anh, hãy dừng tay lại đi!”



Ngô Minh Lạc hét đến khàn cả giọng, xoá tan hết những kí ức kia.



Tôi hoàn hồn, tỉnh lại từ trong ký ức của Ngô Minh Lạc.



Người đàn ông kia nhất định là người mà tôi muốn tìm rồi!



Nhưng rốt cuộc anh ta là ai, hoặc nên nói anh ta là thứ gì, bây giờ tôi vẫn chưa biết gì cả.



Trong kí ức của Ngô Minh Lạc, tôi không nhìn rõ được mặt của anh ta.



Cái điều mà anh ta nói với Ngô Minh Lạc chắc chắn là giả! Nếu như không phải do tôi ngăn cản lại thì lời cầu nguyện của Ngô Minh Lạc có lẽ sẽ trở thành sự thật. Tôi hoàn toàn có thể cảm giác được, là do tôi đã ngăn cản hành động của ma mặt xanh nên mới ảnh hưởng đến Ngô Minh Lạc.



Những lời của người đàn ông kia giống như đang ám chỉ gì đó, còn có vẻ như một lời dụ dỗ.



Có lẽ là ngay từ đầu Ngô Minh Lạc đã nghĩ rằng có thể lợi dụng cách này để nâng cao thành tích của mình, để mình có thể thi đậu Cao học trường đại học Dân Khánh, tiến xa hơn nữa thì cũng chỉ là lên tiến sĩ. Tôi nghĩ chắc chắn cô ta không phải ngay từ đầu đã muốn dùng cách này để thỏa mãn nguyện vọng trút giận nhỏ bé kia. Cái thái độ không sợ sệt gì của Ngô Minh Lạc không phải ngày một ngày hai mà có thể hình thành được đâu.



Tôi đang nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng thở dốc của Ngô Minh Lạc.



Cả người cô ta không còn chút sức lực nằm dưới đất, không hề phát ra tiếng rên rỉ nữa.



Cái cảm giác đau đớn đó chắc hẳn đã tan biến rồi, tôi không cảm thấy đau đớn dữ dội như lúc nãy nữa.



Ngô Minh Lạc nhắm mắt lại. Trên mặt còn đầy nước mắt, có thể là bởi vì đau nên khóc, có thể là bởi vì sợ hãi mà khóc, cũng có thể là vì hối hận mà khóc.



Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, cái sự hối hận kia có lẽ cũng chỉ là hối hận do mình làm trái quy tắc, không phải hối hận do cô ta đã nguyền rủa cô gái kia.



Tôi mong rằng giấc mơ có thể mau chóng quay ngược trở lại lúc ban đầu, quay ngược về cái lúc mà Ngô Minh Lạc gặp người đàn ông kia.



Không biết là do tôi đã tiến bộ hơn trong việc điều khiển cảnh mộng, hay là do bản thân “cảnh mộng” đã được sắp đặt là như vậy, mà ngay một giây sau xuất hiện hiệu ứng chuyển cảnh.



Tôi nhận thấy thời gian đang bị quay ngược lại.




“Chuyện đó... Bây giờ tôi đang học năm tư, sắp tốt nghiệp...” Ngô Minh Lạc cảm thấy khó nói.



“Vì công việc sao?” Từ Phong mỉm cười, thái độ bình thản.



“À, không, không phải... Có công việc cũng rất tốt, nhưng nếu có thể học Thạc sĩ... Tôi còn chưa quyết định... Chỉ là...” Ngô Minh Lạc ấp a ấp úng.



Nhân viên phục vụ mang cà phê tới.



Ngô Minh Lạc đưa hai tay cầm lấy ly cà phê.



Tôi không thể nào tưởng tượng được cô gái này lại chính là người phụ nữ độc ác lúc nãy.



Chỉ trong một vài năm ngắn ngủi thôi, Ngô Minh Lạc đã thay đổi hoàn toàn. Nếu như tính cả lúc cô ta hoá điên, vậy thì lại càng không giống là cùng một người nữa.



Nhưng sau khi xem qua cuộc sống của Ngô Minh Lạc, tôi biết rõ rằng cô ta không phải là do bị đả kích mà trở nên đáng ghét như vậy, cô ta là do quá ỷ lại vào năng lực đặc biệt đó nên mới có tâm lý vặn vẹo như thế.



Ngô Minh Lạc không phải là một cô gái ngây thơ không hiểu biết gì. Sự thay đổi của cô ta không thể hoàn toàn chỉ trách Từ Phong, mà chính cô ta phải là người gánh chịu phần lớn trách nhiệm.



Tôi nhìn về phía Từ Phong.



Anh ta mới hai mươi mấy ba mươi tuổi thôi, diện mạo bình thường, khí chất bình thường, chỉ có thể khen là nho nhã lễ độ chứ cũng không phải là quyến rũ lắm. Anh ta ngồi trên ghế, tư thế ngồi cũng giống như những người khác, thả lỏng người, dáng ngồi không có gì đặc biệt xuất chúng.



Tôi giờ có thể hiểu được tại sao Ngô Minh Lạc lại có thể quên được bộ dạng của anh ta. Dù cho anh ta là người đã thay đổi cuộc đời Ngô Minh Lạc nhưng anh ta quả thật rất dễ bị người khác lãng quên.



Từ Phong lại nói tiếp: “Chưa nghĩ ra cũng không sao đâu. Tôi chỉ cho cô mượn chút lực lượng thôi, sau khi cô quyết định xong, chỉ cần hạ quyết tâm là sẽ thực hiện được.”



Câu nói này rất xằng bậy.



Ngô Minh Lạc nhìn về phía Từ Phong với ánh mắt ngờ vực, “Chỉ có như vậy thôi sao?”



“Ừ, thao tác chỉ có như vậy thôi. Nhưng mà có một điều kiện là, tôi không vô duyên vô cớ mà cho cô loại lực lượng này được. Mong cô sẽ hiểu cho tôi, tôi cũng cần phải sống qua ngày chứ.” Từ Phong bật cười ha hả.