Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 783 : Lý tinh phương (1)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Câu này vốn là của nhà chúng tôi nói để giảm áp lực cho con bé.
Với thành tích học tập của em gái tôi thì nó dư sức để thi qua điểm sàn. Tuy nhà chúng tôi không đưa ra yêu cầu quá cao đối với nó, nhưng người có ý chí đều muốn đạt được thành tích tốt hơn.
Với lứa tuổi của em gái tôi mà nói thì việc thi đỗ vào một trường tốt, ít nhất trong bốn năm tới đều có thể nở mày nở mặt, ngẩng cao đầu, đi tới đâu cũng được khen ngợi rất có tiền đồ.
Nghĩ xa hơn thì tốt nghiệp từ một trường danh tiếng chính là một bước đệm tốt cho tương lai sau này.
Chắc chắn trong lòng của em gái tôi cũng muốn thi đỗ vào một trường tốt, dù sao không thể lấy qua điểm sàn là mục tiêu được.
Nó không biết là tôi đang lo lắng tới vấn đề an toàn trong ăn uống hàng ngày của nó sau này, những lời nó an ủi tôi và chuyện mà tôi lo lắng chẳng liên quan gì với nhau, nhưng tôi cũng không thể phụ lòng tốt của con bé.
Tôi chỉ xoa xoa đầu nó, không nói gì cả.
Điểm được công bố lúc 0 giờ, cả gia đình tôi đều chuẩn bị thức đêm chờ đợi.
Khoảng hơn 9 giờ thì điện thoại của tôi vang lên.
Là tin nhắn trong nhóm chat.
Trần Hiểu Khâu nói chú út của mình đã trở về từ Hối Hương vào sáng nay. Cô ấy có chuyện muốn hỏi Trần Dật Hàm, việc điều tra chuyện của Từ Phong cũng phải nhờ tới Trần Dật Hàm.
Có điều, những chuyện này đều không gấp. Trần Dật Hàm là Cục trưởng của Cục Cảnh sát, đã đi ra ngoài lâu như vậy nên chắc chắn có rất nhiều việc cần xử lý.
Trần Hiểu Khâu cũng chỉ là thông báo tin mừng cho mọi người biết thôi.
“Vụ án Hối Hương kết thúc rồi sao?” Tí Còi hỏi.
“Chắc bản tin thời sự tối nay sẽ đưa tin này.” Trần Hiểu Khâu trả lời.
Hơn 9 giờ, cũng là lúc bộ phim chiếu lúc 8 giờ vừa hết.
Cả nhà cùng nhau chờ kết quả thi của em gái, nên lúc này mọi người đều ngồi hết ở phòng khách xem tivi.
Bộ phim mẹ chồng nàng dâu mà mỗi ngày mẹ tôi đều xem đã kết thúc rồi, cha tôi bảo muốn xem tin tức.
Tôi và em gái không có hứng thú với mấy chương trình trên tivi.
Chuyển sang kênh tin tức liền nhìn thấy hình ảnh mở đầu chương trình bản tin buổi tối.
Thái độ bình tĩnh lạnh lùng của Nam Cung Diệu...
Còn cả Diệp Thanh...
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Không khí gia đình vui vẻ lúc nãy đè nặng lên người tôi, khiến tôi ngạt thở.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Không, tôi sẽ không biến thành người như họ.
Kim Hải Phong... Tôi từng cứu Kim Hải Phong mà! Chuyện lần trước của Kim Hải Phong được tôi xoay chuyển, nên Kim Hải Phong và chồng chị ta mới bình an và sống hạnh phúc đó chứ.
Tôi cũng từng cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.
Không có vấn đề gì đâu...
Chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại suy nghĩ này.
Nhưng không biết tại sao, tôi cứ nghĩ tới thái độ bình tĩnh kia của Lý Tinh Phương.
Sự bình tĩnh của Lý Tinh Phương khác sự bình tĩnh của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu có niềm tin chắc chắn, tin rằng Diệp Thanh sẽ thay đổi được tất cả, tin rằng mọi chuyện sẽ trở nên ổn thỏa. Cho dù Diệp Thanh thất bại thì anh ta cũng thản nhiên chấp nhận. Còn Lý Tinh Phương thì...
Điện thoại của tôi vang lên, trong đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông điện thoại và tiếng rung của nó có chút chói tai.
Tôi bật dậy, chỉ cảm thấy dường như bản thân bị thứ gì đó kìm lại, nhịp tim và hô hấp đều hỗn loạn.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên Trần Hiểu Khâu.
Tiếp điện thoại, tôi vẫn chưa kịp lên tiếng thì Trần Hiểu Khâu đã lên tiếng trước: “Lâm Kỳ, Lý Tinh Phương có liên hệ với anh không?”
“Không có.” Tôi có dự cảm không lành.
Trần Hiểu Khâu thấp giọng nói: “Ông ấy mang theo súng rời khỏi Cục Cảnh sát rồi, hiện giờ không rõ tung tích!”