Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 792 : Mã số 004 - Đầu gà thân người (1)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Mã số sự kiện: 004
Tên sự kiện: Đầu gà thân người
Người ủy thác: Lương Khởi Ý
Giới tính: Nữ
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: Nhân viên công ty
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX, số nhà XX, Đình viện Mỹ Hoa, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên lạc: 138xxxxxxxx
Nội dung sự kiện:
Ngày 27 tháng 5 năm 2001, người ủy thác lần đầu tới Phòng Nghiên cứu. File ghi âm**.
“Xin chào, cô Lương, mời cô ngồi. Mời uống trà.”
“Cám, cám ơn…”
“Cô nói là cô nhìn thấy một cái đầu gà sao? Thân thể thì sao?”
“Là người, là một cái thân người, nhưng mà cái đầu đó… Tôi bị dọa sững sờ. Tôi tưởng rằng mình bị hoa mắt. Nhưng mà… nhưng mà khi ánh mắt chạm nhau… ánh mắt chạm nhau… Con gà đó đang nhìn tôi…”
“Cô có chắc chắn người này và cái người cô nhìn thấy mấy lần trước là cùng một người không?”
“Tôi không biết… Lúc trước tôi không nhìn thấy tướng mạo của gã ta, nhưng tôi… Tôi cảm thấy chính là gã, chính là cái thứ đó…”
“Cô có nói với đồng nghiệp của cô để bọn họ xác nhận không?”
“Không. Lúc đó tôi… Xe chạy đi mất nên tôi không kịp…. Tôi còn cảm thấy là mình bị hoa mắt…. Tôi… Mấy ngày sau tôi… Tôi không nhịn nổi, tôi không nhịn nổi liền lặng lẽ vén rèm lên một chút. Phía đối diện… Đằng sau cửa sổ của căn nhà đối diện đó… là thật… Tôi lại nhìn thấy nữa, đó là một cái đầu gà! Tôi còn tưởng rằng mình bị điên rồi. Có lẽ là tôi bị điên rồi… Làm sao lại có…”
“Nó có làm gì không?”
“…”
“Cô Lương?”
“Nó, nó mổ mạnh vào cửa kính. Tôi và nó nhìn nhau một lúc thì nó đột nhiên dùng mỏ mổ mạnh vào cửa kính một cái. Cánh cửa kính đó bị bể… Ở dưới lầu có người kêu lên, còn có bà thím hàng xóm đó… Tôi bị dọa giật bắn người, buông rèm xuống rồi rời khỏi đấy. Sau đó có nghe thấy tiếng xe cảnh sát, tôi bị đồng nghiệp của tôi kéo qua đó xem. Tấm kính bị đập vỡ từ bên trong, cảnh sát cũng điều tra một cách nghiêm túc. Thế nhưng…”
“Cảnh sát không điều tra ra được kết quả gì sao?”
“Vâng… Bọn họ, còn có cả bảo vệ gác cổng trong khu dân cư đều tăng cường tuần tra, ngày nào ủy ban khu dân cư cũng dùng loa để nhắc nhở. Tôi… Tôi không biết mình liệu có phải… Có lẽ tôi quá căng thẳng nên đã bị bệnh. Hôm tôi bị bệnh đó, mấy đồng nghiệp đều đi làm hết. Tôi mơ mơ màng màng. Tôi không dám ngủ ở trong phòng nên liền ngủ ở ngoài phòng khách. Sau đó tôi nghe thấy tiếng ‘Cục cục cục’. Tôi bị tỉnh giấc, có chút mơ mơ màng màng liền đi tới cửa… Tôi nhìn ra ngoài qua qua lỗ mắt mèo. Là… là cái thứ đó… Nó đang mổ vào cửa từng nhát một… Tôi… Tôi chỉ có thể trốn trong phòng… Tôi cũng không biết gã bỏ đi khi nào nữa… Đợi đến khi đồng nghiệp tôi trở về thì tôi nghe thấy tiếng ồn ào. Bọn họ mở cửa gọi tôi… Trên cửa… trên cánh cửa gỗ đầy những lỗ nhỏ… toàn là lỗ nhỏ…”