Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 802 : Mã số 004 - Đầu gà thân người (11)
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Rõ ràng là đang nói về chuyện rất đáng sợ, nhưng ngoài bản thân người đàn ông ra thì cảm xúc của những người khác đều không rung động hay hứng thú gì nhiều. Trong số những người của Thanh Diệp thì chỉ có Lưu Miểu tỏ vẻ hơi kinh ngạc một chút. Mà người phụ nữ đang ngồi cạnh bàn đó thì chẳng thèm ngẩng đầu lên chút nào, vẫn đang vuốt ve cái đầu của con mèo trắng, giống như một người mắc chứng tự kỉ, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Người đàn ông gần như sắp khóc nức nở: “Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy! Tôi ở nước ngoài tìm người đến xem thử, tôi đã tìm người đến xem, nhưng bọn họ đều nói không rõ. Tôi từng ăn đủ mọi thứ, những thứ mà bọn họ muốn tôi và vợ con ăn, nào là thằn lằn khô, nào là nhện hay bò cạp, còn cả việc bôi các thứ lên người, tôi đều đã từng thử qua rồi! Lúc kinh tởm nhất là phải bôi máu lên toàn thân, cũng không biết là máu của con gì nữa, cả người bị bó lại giống như xác ướp vậy, nhưng vẫn không có tác dụng gì… Anh vợ tôi, anh ta… Khi tôi phát hiện, thì anh ta đã…”
Người đàn ông liếc nhìn hai con búp bê kia, giọng nói run rẩy: “Khi tôi phát hiện ra thì trong phòng anh ta không có ai cả, chỉ có một mô hình binh sĩ tí hon màu xanh, chỉ có thứ đó thôi, to cỡ như vầy…”
Người đàn ông dùng ngón tay miêu tả, khoảng cách giữa hai ngón tay chưa tới 10 cm. Tay của ông ta cũng giống như giọng nói vậy, đều run rẩy dữ dội, khiến cho khoảng cách giữa hai ngón tay lúc lớn lúc nhỏ, nhưng luôn không vượt quá 10 cm.
“Cái con binh sĩ đó phát ra tiếng… Nó kêu trưởng quan… nói tấn công, rút lui gì đó… Là như vậy… Chính là như vậy…” Người đàn ông ủ rũ buông tay xuống.
“Anh yêu à.”
“Cha ơi.”
Người đàn ông run rẩy một chút.
Ống kính máy quay từ từ di chuyển.
Hai con búp bê đó không động đậy, nhưng tiếng nói dường như được truyền ra từ trong người của chúng.
Lưu Miểu đi vào trong tầm quay của ống kính, sờ hai món đồ chơi đó một chút.
“Cậu làm gì vậy?” Người đàn ông nghi ngờ hỏi, nhưng không hề xúc động, mà phần lớn vẫn là sự sợ hãi.
Lưu Miểu ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, “Trong người của đứa trẻ này có thể có thiết bị phát âm, còn con búp bê vải này chắc chắn không có.”
Mặt người đàn ông buồn rười rượi, “Đó là tiếng của vợ và con trai tôi, chắc chắn là bọn họ…”
Lưu Miểu vẫn đang kiểm tra hai món đồ chơi, hai món đồ chơi cũng không hề chống cự.
Lưu Miểu rất thuận lợi tìm thấy một hộp pin được gắn đằng sau lưng món đồ chơi hình đứa trẻ, nhưng bên trong trống rỗng.
“Hu hu hu…”
Tiếng khóc của món đồ chơi vang lên, khác hoàn toàn với giọng nói của đứa bé trai lúc trước, là âm thanh của một món đồ chơi rất thường thấy.
Cạch cạch cạch…
“Đốt đi. Đốt đi. Đốt đi…”
Cái món đồ chơi có dây cót đó đột nhiên phát ra âm thanh, giậm chân tại chỗ.
“Sếp?” Lưu Miểu lên tiếng hỏi ý.
“Làm theo lời nó, đốt đi.” Diệp Thanh ra quyết định rất nhanh.
Lưu Miểu dường như lẩm bẩm một câu gì đó.
Video bị cắt, một giây sau trên màn hình là cảnh lửa cháy rực sáng trong phòng.
Trong thùng sắt là đồ chơi đang bị cháy, tỏa ra khói đen.
Đồ chơi bằng nhựa bị cháy phát ra tiếng kêu nhẹ, giống như tiếng rên rỉ, tiếng khóc thút thít của con người vậy.
Ba món đồ chơi hình người đều bị ném vào trong.
Lưu Miểu khom lưng, nhặt món đồ chơi có dây cót dưới đất lên, rồi cũng ném vào trong cái thùng sắt. Đồ chơi có dây cót không hề giãy dụa gì cả.
“Meo---” Con mèo trắng kêu một tiếng.
Người phụ nữ kia dường như nghe thấy câu gì đó, có chút luyến tiếc vuốt ve con mèo trắng, ôm nó lên, đưa vào trong ngọn lửa. Cô ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một lúc, rồi lại cầm những dụng cụ uống trà nhỏ bé đó lên, cũng ném chúng vào trong ngọn lửa đang cháy bập bùng, cuối cùng là bộ bàn ghế.
Bộ bàn ghế không nhét vừa vào trong thùng sắt được, nhưng ngọn lửa bốc lên liền lập tức bùng cháy.
Ngọn lửa chỉ quấn quanh trên những món đồ chơi đó, không hề lan ra ngoài.
Mấy món đồ bị cháy hết thì ngọn lửa cũng lụi tàn.
Trong làn khói đặc, thân thể người phụ nữ xiêu vẹo, rồi trực tiếp hôn mê, ngã xuống sàn nhà.