Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 801 : Mã số 004 - Đầu gà thân người (10)

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


File video.



Thứ hiện ra trong màn hình video là một căn phòng trống không.



Trong phòng có nhiều bụi bặm, lớp bụi bám bị người ta đạp lên để lại những dấu chân lộn xộn.



Trên cửa sổ cũng bám đầy bụi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp bụi đó làm cho người ta có một cảm giác mơ màng.



Trong phòng khách trống không đang đặt một bộ bàn ghế của trẻ con. Trên bộ bàn ghế màu trắng có dán giấy hoa theo kiểu phong cách nhẹ nhàng của những bé gái. Trên cái bàn nhỏ có đặt ly trà nhỏ xíu, còn có cái bánh kem bằng nhựa. Trên cái nghế nhỏ cạnh bàn có một con mèo vải màu trắng, một em bé đồ chơi bằng nhựa, cùng với một bé gái bằng vải cỡ lớn đang ngồi.



Một người đàn ông mặc âu phục dáng vẻ bối rối ngồi trên sàn nhà, đôi mắt vô hồn đang nhìn hai món đồ chơi hình người đó.



Người phụ nữ từng xuất hiện trong video lần trước kéo cái ghế trống bên cạnh con mèo trắng ra, khoanh hai chân ngồi xuống, thong thả dùng hai ngón tay nhấc cái bình trà nhỏ xíu trên bàn lên, làm bộ như là rót “nước” vào mấy ly trà bé nhỏ.



“Ông Tiền, giờ ông có thể nói xem đã xảy ra chuyện gì chưa?” Bên ngoài màn hình vang lên tiếng của Ngô Linh.



Người đàn ông chán nản cúi đầu nói: “Tôi cũng không biết… Tôi cũng không biết tại sao lại… Các cậu đã từng điều tra rồi. Anh vợ tôi làm buôn lậu, anh ta quen biết người ở nước A, có thể kiếm ra một ít rượu và thuốc lá ở bên đó. Những thứ đó ở nước A cũng không đắt lắm, đều là hàng hóa bình thường, nhưng nếu buôn lậu vào trong nước thì có thể bán ra với giá gấp mười mấy lần. Nếu như có thể tìm được đầu ra, tìm được những chỗ kiểu như quán bar rồi cung cấp dài hạn cho họ thì lợi nhuận sẽ cao hơn nữa. Lúc mới đầu tôi quả thật không biết. Anh ta nhét những thứ hàng hóa đó vào trong đồ chơi, cái loại đồ chơi cỡ lớn bên trong có bông ấy. Nếu là nhét thuốc lá thì không cần thêm thứ gì khác. Nếu là nhét rượu thì sẽ xếp thêm một ít đồ chơi bằng nhựa, cũng có thể qua mắt hải quan. Những mặt hàng kiểu này cũng không bị kiểm tra nghiêm ngặt lắm.”



Người đàn ông nói tới đó thì con mèo đồ chơi màu trắng ở cạnh bàn đột nhiên quay đầu qua, đôi mắt bằng thủy tinh nhìn thẳng vào người đàn ông.



Người đàn ông đang cúi đầu nên không hề phát hiện ra.




Người đàn ông run rẩy dữ dội hơn: “Lần đó tôi nắm chặt lấy tay của vợ tôi thì giống như là nắm phải mớ vải vậy, không có một tí xương nào cả. Giống như thứ đó…” Ông ta nhìn qua con búp bê vải đang dựa trên cái ghế.



Con búp bê vải là loại búp bê đơn giản nhất, mình dẹt, chất liệu chỉ vẻn vẹn là những loại vải có màu sắc khác nhau. Đôi mắt của nó cũng không phải là làm bằng nhựa hay thủy tinh gì cả, mà là hai miếng vải đen hình tròn. Con búp bê vải đó có hai bím tóc rất thô ráp được bện thành từ những sợi dây thừng thô. Cái miệng đang cười trên mặt con búp bê thì được làm bằng dây chỉ màu đỏ.



“Không có xương, sờ lên da thì giống như vải thô được nhét bông ở bên trong… Về sau nữa, tôi phát hiện trên người cô ấy… trên người cô ấy có sợi chỉ, có đường chỉ khâu lại… Tôi…” Vẻ mặt của người đàn ông như muốn khóc vậy.



Không có ai lên tiếng.



Người đàn ông tiếp tục nói một cách vô hồn: “Còn cả con trai tôi nữa. Cơ thể Thiên Thiên cũng… Cơ thể nó giống như đã biến thành nhựa, chính là nhựa… Cả tôi nữa…”



Người đàn ông bất chợt vén tay áo lên.



Cánh tay được giấu trong tay áo của người đàn ông rất nhỏ. Tay áo sơ mi được kéo lên tới khuỷu tay đã là cực hạn.



Trên khuỷu tay được để lộ ra của người đàn ông có một dấu khắc, cả cái khuỷu tay đều lộ ra một vết lồi nhẵn bóng.



“Khớp nối hình cầu?” Lưu Miểu kinh ngạc nói.



“Đúng! Chính là loại khớp nối của mấy thứ đồ chơi hình người nhỏ bé!” Người đàn ông gần như suy sụp nói.