Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 819 : Mười bốn năm
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Tấm ảnh kèm sau cùng của tập hồ sơ được bọc lại bởi một túi hồ sơ, video được lưu trong usb.
Tôi vừa mởi video, vừa lấy tấm hình ra xem.
Bức ảnh chụp lâu năm nhất có lẽ là dùng máy ảnh đời cũ để chụp, góc phải dưới cùng của tấm ảnh có ghi ngày tháng màu cam, nội dung của tấm ảnh rất có cảm giác của thời gian, màu sắc rất sặc sỡ, có chút gì đó không được tự nhiên.
Ông Đoàn và vợ ông ta xuất hiện trong video trước đó là nhân vật chính trong bức ảnh, những người còn lại cũng là những người đã từng xuất hiện qua trong video, bối cảnh của từng bức ảnh đều không giống nhau. Có tấm thì ở bãi biển, có tấm thì ở trước tượng điêu khắc, có tấm thì ở công viên, ở khu vui chơi. Con của họ và thế hệ thứ ba, thế hệ thứ tư đều xuất hiện trong bức ảnh.
Có một tập ảnh trong đó là ở nhà hàng, phía sau một chiếc bàn tròn to có rất nhiều người, không đứng thì ngồi. Ở giữa bàn có một chiếc bánh kem. Kiểu dáng của mỗi chiếc bánh kem và con số gắn trên bánh kem trong mỗi bức ảnh đều khác nhau. Mười bốn năm, mười bốn bức ảnh. Con trai con gái của ông Đoàn đều trở nên già hơn, cháu nội cháu ngoại và con của họ đang lớn dần, chỉ có ông bà Đoàn và nụ cười hạnh phúc trên gương mặt họ là không hề thay đổi.
Ở phía sau còn có ảnh chụp ở trường học, là những bức ảnh của một cậu học sinh non nớt đến một tân cử nhân mặc lễ phục tốt nghiệp. Tiếp theo còn có ảnh chụp của một đôi cô dâu chú rể.
Trên máy tính, video bắt đầu được mở.
Bóng dáng của ông bà Đoàn trong video có một chút bóng đen. Tôi có thể nhìn ra được đây có lẽ là âm khí. Họ vốn không phải là người sống. Nhưng trong video trông họ giống như những người sống bình thường.
Tiếng cười từ trong video truyền ra.
Tôi không kìm được có chút hốt hoảng.
Diệp Thanh… đã xem qua những bức ảnh và video này rồi phải không?
Năm 2017… Lúc đó… chỉ còn một mình anh ta phải không?
Tâm trạng của anh ta như thế nào khi xem những thứ này nhỉ?
Người của Thanh Diệp đã đem lại cho gia đình họ Đoàn một khoảng thời gian tươi đẹp hoàn mỹ trong mười bốn năm. Tuy nhiên trong mười bốn năm này, họ đã liên tiếp mất tích bốn người trong năm thành viên.
Nếu như đổi mốc thời gian, bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ phải không?
Lúc Cổ Mạch nhận điện thoại, vẫn là giọng điệu lười biếng thường ngày.
Tôi im lặng một hồi.
“A lô, a lô? Có phải là điện thoại cầu cứu không? Chú em Lâm Kỳ, cậu vẫn còn sống chứ?” Cổ Mạch khoa trương hỏi.
“Tôi đang xem hồ sơ của các anh.” Tôi trả lời.
“Ồ. Sau đó thì sao? Cậu có nghi vấn gì à?” Cổ Mạch hỏi.
“Tôi xem là hồ sơ ‘Nút thắt côn trùng’, chuyện của ông Đoàn Tiểu Quân.” Tôi nói.
“Ồ.” Cổ Mạch dường như không mấy hứng thú.
“Năm 2017... Năm 2017, ông Đoàn dẫn vợ đến Phòng Nghiên cứu để cảm ơn, cũng để từ biệt.” Tôi nói tiếp.
Phía bên kia đầu dây không có tiếng nói.
Đợi một lúc thì Cổ Mạch nói nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng: “Năm 2017 à… Lúc đó, trong Phòng Nghiên cứu còn những ai?”
Trong lòng tôi nhói lên: “Tôi không biết… Có thể, chỉ còn mỗi Diệp Thanh thôi.”
“Ồ, chỉ còn mỗi Diệp Thanh à.” Cổ Mạch lạnh nhạt lặp lại câu nói.
“Họ gửi tặng Thanh Diệp ảnh và video. Mười bốn năm sau đó, họ đã trải qua rất vui vẻ.” Tôi nói.
Cổ Mạch không kiên nhẫn ngắt ngang lời tôi: “Chỉ vậy thôi à? Cậu gọi điện thoại chỉ để nói việc này thôi?”