Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 820 : Tranh cãi

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Tôi trả lời: “Ừ.”



Cổ Mạch cười nhạo một tiếng: “Họ sống vui vẻ hay không thì có liên quan gì đến tôi? Mà lúc đó chỉ còn lại mỗi Diệp Tử? Còn nữa, bây giờ, chính là đến bây giờ đây, chúng tôi cũng chỉ là cái dáng người ngợm này! Cậu rốt cuộc có biết đám người chúng ta phải đối mặt với cái gì không? Đầu óc cậu không dùng được rồi hả?!”



Cổ Mạch càng lúc càng lớn tiếng, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng Nam Cung Diệu ở đâu dây bên kia hét một tiếng “Cổ Mạch” thì tiếng gào thét của anh ta mới ngừng lại, biến thành một âm hơi nặng trịch.



“Tôi biết.” Tôi nhỏ giọng nói, “Tôi biết chúng ta đang đối mặt với cái gì. Nhưng, tôi cảm thấy, cũng giống nhau.”



“Giống nhau?” Cổ Mạch cười khẩy một tiếng.



“Các anh giúp nhà họ Đoàn, mười bốn năm đó của họ thật sự là rất vui vẻ. Các anh đã làm được rồi, ít nhất cũng làm được một lần, giải quyết chuyện quái dị, làm cho người ủy thác an tâm.” Tôi không bị Cổ Mạch đả kích, tiếp tục nói, “Trong ghi chép hồ sơ của Thanh Diệp có nói qua, cuối file ghi âm năm 2017 đó cũng có nhắc đến. Các anh sẽ luôn tốt.”



Đầu dây bên kia lại im lặng lần nữa.



“Tôi sẽ cứu tất cả các anh. Cứu các anh ra và cũng sẽ bảo vệ đựơc người thân bạn bè của tôi. Diệp Thanh muốn thay đổi hiện trạng, tôi không biết tôi có làm nổi không. Nhưng tôi nghĩ, mười bốn năm… Ít nhất có cuộc sống yên bình hạnh phúc trong mười mấy năm thì tôi có thể làm được.”



Một tay tôi nắm chặt điện thoại, một tay khác nắm thành nắm đấm.



Tôi không biết năng lực của mình có thể làm được đến trình độ nào.



Sự đồng tình, cảm động của tôi với người của Thanh Diệp rất trừu tượng.



Từ trước đến nay tôi không có một khái niệm nào về cuộc sống ra sao là cuộc sống tươi đẹp.



Mùa hè có điều hòa; mùa đông có máy sưởi; nằm lười chơi điện thoại; lúc nào cũng có điện, có wifi; đói khát thì gọi luôn đồ ăn ngoài… Đây đều là những cuộc sống tươi đẹp trên mạng nói đến.



Trước giờ tôi cũng cảm thấy cuộc sống như thế đã là đủ tươi đẹp rồi.



Nhưng đối với những người trong Thanh Diệp mà nói, thì không phải như vậy.



Đối với những người như chúng tôi mà nói, cũng không phải như vậy.
Từ Quang Tông năm đó làm lãnh đạo nhỏ tại xưởng Gang Thép Số Ba, tuy không thể sánh bằng mấy ông lãnh đạo trước đó vốn là người của Cục Chế tạo Khánh Châu của cái xưởng đó, nhưng thủ đoạn cũng có một ít. Năm ấy, xưởng Gang Thép Số Ba như diều gặp gió, lãnh đạo nhỏ như Từ Quang Tông cũng như diều gặp gió.



“… Nói thật, Từ Cương có thể được như ngày hôm nay thì cũng là do Từ Quang Tông giúp đỡ rất nhiều. Những mối quan hệ đó đều là do Từ Quang Tông giúp đỡ. Tiền vốn thì ông ta không cho, nhưng bên vợ ông ta đã bù đắp vào rồi. Vợ ông ta được ông ta giúp vào xưởng dệt may, cũng làm lãnh đạo, hàng hóa cho Từ Cương đều là lấy giá thấp, đó cũng là cả đống tiền đấy.” Chủ nhiệm Mao nói.



Chủ nhiệm Mao không phải là nhân viên của xưởng Gang Thép Số Ba, những chuyện này là do sau khi dì ấy làm việc ở ủy ban khu dân cư thì nghe được từ những người lớn tuổi trong khu dân cư kể lại.



Rõ ràng là những chuyện của lãnh đạo trước đây càng khiến cho người dân lâu năm của thôn Sáu Công Nông dễ dàng chấp nhận hơn so với chuyện của Thanh Diệp.



Chủ nhiệm Mao mấy ngày hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên kể chuyện như vậy.



Chúng tôi làm như nghe chuyện cổ tích.



Quách Ngọc Khiết luôn chủ động tiếp lời, làm cho chủ nhiệm Mao mỗi lần đều vui hớn hở.



Qua một lúc, chúng tôi nhìn thấy phía trước ủy ban có xe hơi chạy qua.



“Ồ, là Từ Cương đến đấy. Chắc chắn là bị Từ Quang Tông gọi đến.” Chủ nhiệm Mao đến bên cửa sổ nhìn ra nói, không hề có ý giấu đi lòng nhiều chuyện của mình.



Quách Ngọc Khiết cũng qua đó nhìn..



Tôi vẫn ngồi không động đậy.



Từ cổng khu dân cư đến tòa nhà Từ Quang Tông sống thì đều phải đi ngang qua ủy ban, đứng ở trong phòng làm việc của ủy ban thì không thể nhìn thấy nhà họ cãi nhau ra sao.



Đến lúc chúng tôi tan làm mà vẫn chưa nhìn thấy Từ Cương đi ra.



Có một người sống chung tòa nhà với Từ Quang Tông, cũng là một người lắm chuyện, chạy đến văn phòng ủy ban để hưởng điều hòa, thuận tiện kể tình huống bên đó.



“… Cãi nhau kinh lắm nhé, chỉ nghe thấy mỗi tiếng Từ Thiết.” Bà dì đó vỗ tay lên đùi, “Còn có mùi thuốc lá nồng nặc. Tôi nhòm một cái, trong căn nhà đó khói đầy phòng luôn, cũng không biết là đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa. Tôi sống ở bên cạnh, đã đóng cửa sổ rồi mà khói thuốc vẫn bay vào!”